Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đan Tinh

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134466

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

m giúp anh nói với nó…”
“Cô ấy không có ở Đài Loan.” Cô dừng một chút, lại nói - “Cô ấy đi tìm anh, thế nào, cô ấy còn chưa tới sao?”
Quái, lúc này hắn không ở Manchester thì ở đâu?
Chung Ly Minh Khiết hất mi, trong lòng không nhịn được rủa thầm, vì để giải quyết cái cô gái Lina hay là Linda kia, hắn đã tới Brussels. Nhưng nếu tiểu Phạm lại tới Manchester tìm hắn, nhất định sẽ phí công… Không đúng, thế tiểu Phần đâu?
“Hâm Ân, em giúp anh chú ý xem, nếu có một đứa bé tới tập đoàn Bắc Hằng tìm anh, trước mang nó về chỗ em, mấy ngày nữa anh sẽ tới đón nó.”
Đáng chết! Hắn lại không biết con trai mình đi nơi nào.
Thằn nhóc này thật là, hắn nghĩ rằng cậu chỉ là trong cơn tức giận nên trở về trường, không ngờ rằng hắn đến trường lại không tìm được người. Hắn lật tung cả Manchester lên vẫn không tìm được cậu. Theo suy đoán của hắn, Tiểu Phần trừ đi tìm Chung Ly Phạm – tiểu công chúa nhà Chung Ly, thì không còn chỗ nào để đi. Nhưng xúi quẩy thế nào, Tiểu Phạm lại đến tìm hắn… Haizzz, thật là đau đầu.
Hắn cũng không muốn trở về Đài Loan, hắn không muốn tạm biệt Hâm Ân. Thế nhưng, hắn càng không muốn để Tiểu Phần biết mẹ cậu là người nhẫn tâm như thế.
Từ lúc Tiểu Phần sinh ra, Hâm Ân cũng chỉ gặp mặt đúng một lần mà thôi, cô căn bản không muốn thừa nhận sự tồn tại của Tiểu Phần, nhưng nếu để Tiểu Phần biết rõ mẹ cậu là người như vậy, thật là quá tàn nhẫn với cậu rồi. Hắn không muốn cậu chịu bất cứ thương tổn gì.
“Anh đang nói cái gì? Nói điểm chính đi.” - Không giải thích gì đã nói một tràng, hắn rốt cuộc là đang nói cái gì?
“Anh nói…” - Hắn đang muốn nói, nhưng lại phát hiện cô gái không biết khi nào thì đến bên cạnh hắn, cùng hắn giành điện thoại.
“Em đừng đùa, em… Linda? Lina…. Em rốt cuộc tên là gì vậy hả?”
“Anh đi chết đi!” Cô gái nổi giận hét lên một tiếng.
“Này….”
Cô gái này rất là khó ưa, muốn mắng cô nàng cũng không biết cô gái ấy tên gì. Đi thì coi như xong, dù sao hắn cũng phải về Đài Loan.
Đúng rồi, điện thoại vẫn chưa cúp.
“Hâm Ân?”
“Anh bề bộn nhiều việc vậy sao?” - Lan Hâm Ân lạnh lùng nói.
Cô thật muốn bịt lỗ tai lại, nhưng hắn cũng rất giỏi, chuyện đột nhiên tới như thế khiến cô không kịp cúp máy.
“Không phải, chuyện không phải như em nghĩ….”
Chung Ly Minh Khiết cau mày, không nhịn được than khóc cho số phận bản thân quả thực bi thảm tới cực điểm.
Cô ấy đã không tín nhiệm hắn, lúc này lại thêm chuyện này, vậy bao cố gắng trước kia của hắn đều là uổng phí sao?
“Tạm biệt!” - Còn có cái gì mà nói chứ? Nhiều lời cũng là vô dụng, dù sao mặc kệ hắn làm gì đều không liên can đến cô.
Lan Hâm Ân hất mi, khuôn mặt rất tức giận, chớp mắt cúp điện thoại, sau đó lại thông qua máy phụ gọi vào bấm một dãy số - “Anh, mặc kệ ai gọi điện tới cứ nói chị không có ở đây.” Dứt lời, cô lập tức cúp máy.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phân tích số lượng phía trên, tiến độ báo cáo, nhưng rốt cuộc, cô cũng không có tâm tự để nghiên cứu.
Tên khốn kiếp! Vẫn chưa tới thời điểm, sao đột nhiên lại gọi tới một cú điện thoại không sao giải thích được, còn làm cô nghe được thanh âm không muốn nghe.
Mà Chung Ly Minh Khiết ở Brussels mặc kệ có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại vẫn chỉ nhận được một câu nói – “Cô ấy không có ở đây.”
Cô trốn tránh quá nhanh rồi đó?
Ai! Không hiểu nổi cô gái phong tình này. Hắn cũng không tin cô vĩnh viễn không cảm giác được tình cảm của hắn với cô, nhưng cô lại quyết tâm làm như không thấy, mặc dù hắn dùng mọi phương thức trói buộc cô, thậm chí muốn cô sinh cho hắn một đứa con để đổi lại chức vị tổng giám đốc vĩnh viên, cô mày cũng không nhíu lại đã liền đáp ứng.
Vậy mà, đứa bé được sinh ra, khế ước được thành lập, nhưng giữa hắn và cô lại như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không đụng nhau.
Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới giữ được người phụ nữ này?
Tập đoàn Bắc Hằng
“Em trai, em ở đây làm gì vậy?”
Chung Ly Phần ở trong một đại sảnh to lớn thoáng đãng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút ngạo mạn, hai mắt tỉ mỉ nhìn bài trí trong sảnh, giơ tay nhấc chân chuyên chú như một thanh tra, căn bản không nghe thấy cô thư ký đang nhỏ giọng hỏi cậu.
“Em trai?” - Cô thư ký dứt khoát tới cạnh bên cậu khẽ gọi.
Chung Ly Phần thản nhiên ngước mắt lên - “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Rõ là quá thất lễ, cô ấy phải gọi cậu là tiên sinh chứ, thế nào lại gọi cậu là ‘em trai’? Cậu không còn nhỏ nữa, đã tám tuổi rồi. *thua “bác” này luôn =..=*
Hôm nào đó cậu phải nói với ba một tiếng, muốn ba phải coi trọng lễ nghi cơ bản của thư ký một chút.
“Xin hỏi, em đến đây có chuyện gì không? Là theo bố mẹ tới hay là tự tới vậy?” - Cô thư ký vẫn tươi cười rạng rỡ hỏi.
“Tôi tới tìm người.” – Cậu nho nhã lễ độ nói.
Ừ, cô thư ký trước mắt này không tồi, cười rất tươi, đáng tiếc là trang điểm gì mà nhiều quá, không hợp với khẩu vị của cậu, điều này hiển nhiên là sở thích của ba rồi. Thật là, ba còn tưởng rằng cậu cái gì cũng không biết, kỳ thực cậu biết rõ ba hàng năm đều tới đây một lần.
Diện mạo của nhân


Duck hunt