
Tác giả: Vô Xứ Khả Đào
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134958
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.
?”
“Ờ thì… Lạc Lạc rất muốn ăn món cay… Phải không con gái?” Tang Tử Quan không dám nhìn anh, lại còn bồi thêm một câu rất vô tội cho Tiêu Trí Viễn nghe, “Em thì không ăn.”
“Lạc Lạc?” Tiêu Trí Viễn nhìn con gái.
Con bé nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ, cuối cùng không chịu nổi áp lực, cái môi vừa chu lên thì nước mắt cũng chảy ra.
Tang Tử Quan vừa thấy vậy liền cuống lên, giơ tay lau nước mắt cho con gái. “Được rồi, được rồi, là mẹ muốn ăn, Lạc Lạc đừng khóc nữa mà! Lạc Lạc rất ngoan, ngay từ đầu nó đã định gọi điện thông báo cho anh!!!”
Tiêu Trí Viễn hừ một tiếng, người phục vụ đúng lúc đi tới, “Có cần thêm một bộ đồ ăn nữa không ạ?”
“Không cần.” Anh trả tiền rồi ôm Lạc Lạc ra ngoài.
Tang Tử Quan đi theo hai cha con, cúi đầu thật thấp, trong lòng cũng vô cùng oan ức.
Lúc đẩy cửa ra, gió lạnh thổi tới, hương vị thơm ngon của tôm cay trong mũi dần phai nhạt đi. Lần này bất thành rồi… Tính cảnh giác của Tiêu Trí Viễn ngày càng cao, sau này chắc không còn cơ hội nữa, nghĩ vậy, người phụ nữ có thai nào đó tâm tình bất ổn bèn dừng bước, quay đầu nhìn lại biển hiệu cửa hàng, đột nhiên viền mắt cô cay xè… cô thực sự rất muốn ăn mà!
Nước mắt chảy rào rào xuống, vừa ngẩng lên đã tháy Tiêu Trí Viễn đứng trước mặt mình, vừa bực mình vừa buồn cười: “Khóc gì mà khóc?”
Cô cũng hiểu bản thân đuối lý, nhưng không thể nào khống chế được, nước mắt vẫn cứ rơi hoài, vì vậy cô nhắm mắt lại, cắn môi thật chặt.
Trên gương mặt cô có vẻ ửng đỏ vì nhiệt độ ấm áp trong cửa hàng ban nãy, lông mi rất dài, trông cực kỳ giống một đứa trẻ. Tiêu Trí Viễn quyết định không dỗ dành cô nữa mà chỉ vươn tay rồi lặng lẽ chờ.
Một lát sau, Tang Tử Quan giơ một cánh tay mình ra, đan vào năm ngón tay đã đợi sẵn của anh, rồi khịt khịt mũi, nhất thời tâm trạng rối bời đã bình lặng không ít.
Tiêu Trí Viễn cầm tay một lớn một bé đi tới chỗ dừng xe ô tô.
Bé thì đang khóc, lớn thì đang quẹt nước mắt.
Anh cảm thấy ai đi trên đường cũng nhìn mình với ánh mắt kì quái.
Thực ra trong lòng anh đang lưỡng lự, rốt cuộc là nên dỗ dành con bé trước hay an ủi người lớn trước đây?
Nhưng, loại cảm giác lưỡng lự này… anh bất giác mỉm cười, đó chính là hạnh phúc.
Kẻ đánh cắp thời gian.
1.
Cố gắng bao năm qua chỉ để một ngày có thể đứng trước mặt em, không hề do dự mà nói yêu em…
Chất giọng khàn khàn của Tiêu Tuyển Dung rống lên theo câu cuối cùng trong một bài hát rock được phát ra từ đĩa CD, sau đó, động cơ xe dừng hẳn.
Chết tiệt! Cậu bày ra vẻ mặt “Biết ngay là sẽ xui xẻo thế này mà!”, đập mạnh tay lên vô lăng, vẻ mặt cam chịu đành phải xuống xe kiểm tra máy móc.
Tiêu Tuyển Cẩn nhìn cậu em trai đầu đầy mồ hôi, lại nhìn đồng hồ, kiên quyết không chịu đi: “Không! Lên xe chị đi!”
Còn chưa dứt lời thì lại có một chiếc xe nữa dừng bên lề đường. Chàng trai lái xe có bề ngoài cực kỳ ưa nhìn, đôi mắt đen sẫm lạnh lùng nhìn hai người: “Tiêu Tuyển Dung, lên xe, anh chở em đi.”
“Được!” Tiêu Tuyển Dung vẫy tay chào chị gái rồi nhảy lên ghế sau: “Anh Vân Thanh, lái đi, nhanh lên!”
“Vân…” Tiêu Tuyển Cẩn nhìn chàng trai đó, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi thì chàng trai đã gật đầu với cô rồi biến mất nhanh như gió.
“Anh Vân Thanh, anh đi làm à? Sớm vậy sao?” Tiêu Tuyển Dung được giúp đỡ đúng lúc, tâm trạng khá hơn nhiều.
“Server ở công ty có vấn đề, anh đến xem.” Vân Thanh bẻ lái, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Chị em… Tay cô ấy không sao chứ?”
“Ối ối! Anh nên hỏi em hôm nay có sao không mới đúng chứ! Chị em mà bị trầy xước gì, cha em sẽ cảm thấy ngay cả việc em hít thở cũng sai, không khéo còn chạy sang cả Mỹ truy sát em ấy chứ!”
Vân Thanh mỉm cười, vô tình Tiêu Tuyển Dung nhận ra, lúc này anh ấy thật đẹp trai, đến cậu còn cảm thấy sững sờ. Cậu suy nghĩ một lát rồi ranh ma cười: “Anh Vân Thanh, anh và chị em có chuyện gì à? Tại sao mỗi lần gặp anh chị em đều đỏ mặt vậy?”
Vân Thanh không trả lời, chậm rãi dừng xe: “Đến rồi!”
Tiêu Tuyển Dung tiếp tục cười xấu xa: “Anh Vân Thanh, em biết rồi, anh rất quan tâm đến chị em nhé!”
Học xong về đến nhà, cơm tối chị cậu đã làm xong, đặt trong lò vi sóng hâm nóng lên là được. Tiêu Tuyển Dung bưng bát vừa ăn vừa đến gõ cửa phòng chị.
Cửa phòng vừa mở Tiêu Tuyển Cẩn đã nhào ra kéo tay em, “Đúng lúc chị đang chat Skype với cha mẹ này!”
Tiêu Tuyển Dung lập tức lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
“Đang ăn cơm tối à?” Trong căn phòng này, thông qua hệ thống cáp quang dưới lòng biển, giọng nói nghiêm nghị của cha cậu ở một nơi cách xa hàng nghìn kilomet đã truyền tới.
Da đầu Tiêu Tuyển Dung căng lên, “Cha!”
“Papa, con bàn bạc với cha một chuyện nhé!” Tiêu Tuyển Cẩn quay lại ngồi trước máy vi tính, “Con cảm thấy lái chiếc xe hiện tại phô trương quá, có thể đổi sang chiếc khác không ạ? Đám bạn con chẳng có đứa nào lái chiếc xe xịn như thế!”
Bên kia, vẻ mặt người cha rất dịu dàng. “Con tự quyết định đi, mai cha sẽ bảo người ta gửi thêm tiền vào tài khoản cho con.”
“Con có tiền rồ