Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Tác giả: Thanh Xuân Tiểu Biến Thái

Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015

Lượt xem: 134861

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.

đáng yêu hơn.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi rất tình cảm vuốt ve mặt trái xoan ngủ đến chảy nước miếng của con trai.
“Vợ.” Trình Phi Viễn rất là ôn tình kêu nhỏ ra tiếng.
Tôn Đào Phi quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái. Lại đang trúng gió gì rồi.
“Em thật tốt.”
Tay Trình Phi Viễn đặt ở bên hông Tôn Đào Phi, đột nhiên siết chặt, cô liền ngoan ngoãn bị hắn ôm vào trong ngực.
Cảm giác ấm áp ướt át dán chặt cô, Tôn Đào Phi đã từ chối mấy ngày, khẽ nhếch miệng, không rõ ràng nói, “Bàn... Đinh... Ở đây.”
Trình Phi Viễn không có chút thu liễm (dừng tay), ngược lại nhân cơ hội đẩy lưỡi mà vào, cổ động càn quét ở trong miệng cô, không buông tha bất kỳ một góc nào. Bàn tay thô ráp cũng theo vạt áo ngủ của cô, quanh co mà lên, cho đến đỉnh mềm mại của cô, xoa nắn trêu chọc.
Tôn Đào Phi run rẩy ưm ra tiếng, một tia phòng tuyến cuối cùng trong đầu ầm ầm sụp đổ, chỉ có thể phập phồng, chìm nổi theo người khác.
“Linh, linh, linh”, đột nhiên chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Trình Phi Viễn tức giận buông người trong ngực ra, thở hổn hển mấy hơi, căm tức nhìn điện thoại vẫn vang không ngừng. Tốt nhất là có chuyện gấp gáp gì, nếu không hắn sẽ đánh gãy chân chó của người cản trở hắn ăn thịt.
Vẫn ôm chặt Tôn Đào Phi trong ngực, Trình Phi Viễn nổi giận mở miệng nói, “Có chuyện gì, nói.”
“Tiểu tử thúi, ăn thuốc nổ à, đến phi trường đón ông.” Một tiếng rống giận dữ còn mạnh mẽ hơn hắn từ bên kia truyền đến.
Trong nháy mắt Trình Phi Viễn như vừa bị giết, vẻ mặt ngốc trệ.
Tôn Đào Phi đưa tay quơ quơ ở trước mắt Trình Phi Viễn, “Thế nào, ai gọi điện thoại tới vậy.”
Trình Phi Viễn nháy mắt, như có điều suy nghĩ nói, “Ông cụ gọi tới, bảo anh tới phi trường đón ông.” Hơn nữa ông cụ giống như rất tức giận, không phải tức giận với trong nhà nên chạy đến đây chứ.
“Vậy anh còn không mau đi đi, còn ở đây mè nheo cái gì?” Tôn Đào Phi nhíu mày.
“Ừ, anh đi trước, em gọi điện thoại cho mẹ, xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.” Hung hăng hôn một cái lên mặt trái xoan mềm mại của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới lưu luyến buông người con gái ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra.
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Vội vàng lấy một cái áo khoác ngoài từ trong nhà ra, Tôn Đào Phi không yên lòng dặn dò.
Tôn Đào Phi mới vừa cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho bố mẹ chồng, điện thoại trong tay đã vang lên trước.
Vừa đặt điện thoại ở bên tai, thanh âm nức nở nóng nảy lo lắng của mẹ chồng rào rào truyền đến, “Phi Phi, không thấy ông nội con.”
“Mẹ, em đừng lo lắng, ông nội mới vừa gọi điện thoại tới, ở bên phi trường chúng con, Phi Viễn đã đi đón ông rồi.”
“Có thật không, con đừng gạt mẹ.” Vương Cẩn Ngôn làm như có chút không tin tưởng hỏi.
“Thật mà, mẹ đừng lo lắng.”
“Đều là ông nội con nhỏ mọn á..., buổi sáng bà của con đi ra ngoài gặp một người, ông nội con lại lặng lẽ đi theo sau bà. Phát hiện kết quả bà con gặp lại người yêu đầu tiên của mình. Sau đó chờ bà nội về nhà, ông nội đã phát giận thật lớn. Sau đó, liền đi. Chúng ta đều cho rằng ông đi ra ngoài chút, ai biết đến tối ông cũng không về nhà. Bây giờ lại chạy đến chỗ các con.” Vương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, “Thật giống một đứa trẻ.”
Tôn Đào Phi không tiếng động giựt giựt khóe miệng, thật ra thì mẹ chồng so sánh với đứa bé, ông nội chỉ có hơn chứ không kém.
“Phi Phi, mẹ thật buồn chán, mẹ rất nhớ con.”
Nghe mẹ chồng nụng nịu làm nũng, Tôn Đào Phi không cầm được run run hai cái, ổn ổn hơi thở, “Mẹ, mẹ nhớ con như vậy, thì con về đó nhé!” Vừa lúc mấy ngày nay cô ở chỗ này cũng rất nhàm chán.
Vương Cẩn Ngôn lập tức bị lời của Tôn Đào Phi hù dọa, hét lớn, “Không thể, tuyệt đối không thể. Con xem, nếu con về dây, cũng chỉ còn một mình Phi Viễn ở đó, nó thật đáng thương, con nhẫn tâm sao. Hơn nữa mẹ có ba con, con không cần trở lại.” Càng về sau, Tôn Đào Phi càng thấy lời nói của mẹ chồng cô tình ý sâu xa.
Tôn Đào Phi nháy mắt mấy cái, ý đồ của mẹ chồng cô cũng quá rõ ràng rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tôn Đào Phi vội vàng gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, nói cho hắn biết nguyên nhân xảy ra chuyện.
Ôm con trai trở về phòng, Tôn Đào Phi một thân một mình ngồi ở trên ghế sa lon cười ngây ngô, không ngờ ông cụ nhiều tuổi như vậy, ăn dấm lại ăn cả vạc lớn thế.
Vui cười đủ rồi, Tôn Đào Phi vội vàng đứng dậy, đến tủ lạnh xem xét một lượt, chuẩn bị đợi lát nữa làm cho ông cụ mì trứng gà rau cải và một chút thức ăn.
Nửa giờ sau, Trình Phi Viễn cùng ông cụ oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang quay lại.
“Ông nội, ông tới rồi.” Nhìn mặt ông cụ đen như đáy nồi, Tôn Đào Phi cười càng rực rỡ.
Ông cụ liếc cô một cái, khó chịu “ừ” nhẹ một tiếng.
“Phi Viễn, anh mau pha trà cho ông nội, em đi làm chút gì cho ông ăn.”
Tôn Đào Phi quay lưng lại, liều mạng nháy mắt với Trình Phi Viễn, ý bảo hắn trấn an ông.
Trình Phi Viễn cũng nhún nhún vai với cô, bày tỏ không thể ra sức.
Tôn Đào Phi bưng mì ra, ông cụ liền o o lạp lạp, từng ngụm từng ngụm ăn thật ngon lành.
Cho đến khi bát mì đã nhìn thấy đáy, ông