
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341139
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1139 lượt.
n.
Cô bóc mặt nạ ra, đi rửa sạch sẽ, sau đó xoa lên mặt nước hoa hồng và kem dưỡng da buổi tối. Rồi cô bật máy tính xách tay lên, sắp xếp lại những bản ghi chép của chuyến công tác vừa rồi. Dù mệt đến đâu nhưng một khi đã cầm tiền của người ta thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc, càng không nói đến việc đó lại liên quan đến sự thành bại trên con đường sự nghiệp của mình, chỉ có thể dốc hết sức để kịp thời thay đổi cục diện kinh doanh.
Cô toàn tâm toàn ý với các con số, thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi di động đổ chuông lần nữa thì đã sắp mười một giờ đêm rồi, nhìn số gọi đến cô bất giác chau mày, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng ấn nút nghe.
“Chào anh.”
“Thu Thu đấy à, em về chưa?”
“Về thì em về đây rồi, nhưng có điều mai em lại phải đi. Đợi em về mình liên lạc lại nhé!”
“Cứ kéo dài thế này mãi sao được, chúng ta nên cùng nhau ngồi bàn bạc em à.”
“Bàn bạc gì đây? Thông báo ngày cưới của anh chứ gì? Anh không cần gửi thiệp mời cho em đâu. Vợ anh chắc chắn không hoan nghênh em đến dự. Hơn nữa em cũng không định chuẩn bị tiền mừng cho anh.”
“Thu Thu, em cứ trốn tránh mãi như thế này có giải quyết được gì đâu…”
“Phạm An Dân, anh buồn cười thật đấy.” Diệp Tri Thu cười phá lên, “Anh mà nói những câu đùa đó để làm em vui vẻ thì thật vất vả cho anh quá. Em chẳng nghĩ ra mình có lý do gì phải trốn tránh anh cả, em chỉ không muốn mình thành vật hi sinh, thành chướng ngại để cản đường ai đó. Nếu anh thật sự muốn gặp mặt em như vậy thì em hoàn toàn có thể đáp ứng. Tiền em cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, thế nhưng anh phải ghi tên xếp hàng mới hẹn gặp em được, hiện giờ danh sách đang dài dằng dặc rồi. Nhưng thôi anh cứ yên tâm, xét thái độ của anh thành khẩn như vậy, nhất định em sẽ bỏ chút thời gian đến gặp anh”.
“Đã bao giờ anh đề cập đến chuyện tiền nong với em chưa?”
“Thế này vậy, đó là do em muốn nói chuyện tiền nong với anh, để mình chia tay, không ai nợ ai càng tốt chứ sao?”
“Chúng mình nhất thiết phải đối xử với nhau như thế này sao? Em gói hết đồ đạc của anh gửi chuyển phát nhanh đến thẳng công ty, làm vậy tuyệt tình quá…”
“Em đã mất thời gian gửi chuyển phát nhanh đến cho anh chứ không vứt thẳng chúng vào thùng rác, điều đó cho thấy con người em rất hiểu đạo lý. Anh còn tưởng em sẽ lưu giữ chúng làm kỷ niệm sao? Xin lỗi nhé, em chẳng có nhã hứng đó. Bây giờ em đang bận việc, anh chịu khó đợi em đi công tác về mình nói chuyện tiếp.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi bỗng đổi giọng mềm mỏng: “Thu Thu, em đừng làm quá sức như vậy, phải để ý đến sức khỏe một chút, anh thật sự rất lo cho em…”.
Diệp Tri Thu không đợi anh ta nói hết câu, cô quả quyết cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng cô không còn tâm tư nào mà làm tiếp được nữa.
Hóa ra, đối phó với người bạn trai cũ không dễ dàng như với mẹ mình. Khi nghĩ đến điều này, cô lại không thương tiếc chửi mình là “đồ ngốc”.
Khi gói những món đồ của Phạm An Dân, trong lòng Diệp Tri Thu cũng có những ý nghĩ trả thù. Những CD anh ta yêu thích, những quyển sách gối đầu giường, những poster về các câu lạc bộ bóng đá châu Âu, lại còn chiếc ca vát nhãn hiệu Hugo Boss mà cô mua tặng, đó là chiếc anh ta thích đeo nhất… cô gói tất cả thành một mớ định vứt vào sọt rác, coi đó là cách xả bực tốt nhất. Đối xử với một kẻ phụ tình như vậy chẳng có gì là quá đáng. Nhưng cuối cùng, cô cũng tìm một chiếc va li to khá chắc chắn, bỏ mọi thứ vào đó, gọi điện cho một hãng chuyển phát nhanh, viết rõ địa chỉ gửi đến để họ mang đi cho khuất mắt.
Nhưng cô cũng ném đi vô khối thứ.
Khi cô được cất nhắc ở Tố Mỹ, công việc của cô càng ngày càng bận rộn. Thi thoảng mới có lúc rỗi cùng Phạm An Dân đi dạo phố. Hôm đi qua ảnh viện có chương trình khuyến mãi, nhân viên tiếp thị ngọt ngào mời gọi: “Hai anh chị trông thật đẹp đôi, nếu anh chị mà chụp bộ ảnh cưới mới của chúng em có tên Tình khúc mùa thu thì thật tuyệt. Bối cảnh là lá ngân hạnh vàng trải đầy khắp cánh đồng và ngọn núi, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, những làn khói bay nhẹ nhàng, hai người ôm nhau đắm đuối, thật là một bức tranh tuyệt mỹ”.
Diệp Tri Thu là dân kinh doanh. Mỗi năm ít nhất một lần cô phải đích thân làm công tác bồi dưỡng nghiệp vụ cho các chủ đại lý. Cô tin mình hoàn toàn miễn dịch với chiêu thức dùng lời nói ngọt ngào để khiến cô mở ví, thế nhưng sau khi xem quyển album mẫu, đôi chân cô lại không muốn rời đi. Phạm An Dân ôm cô, hôn nhẹ lên mái tóc: “Tình khúc mùa thu, cái tên này thật ý nghĩa, anh rất thích”.
“Nhưng bây giờ mới đầu xuân mà anh.” Cô cố gắng dùng lý trí nhắc nhở mình không nên phung phí.
“Anh chị để lịch hẹn cũng được, tiền đặt cọc là năm trăm tệ, anh chị thích chụp lúc nào tùy ý, ảnh viện chúng em sắp đưa ra đủ bộ ảnh Tình khúc bốn mùa”, cô nhân viên tiếp thị tinh ý nhận ra Diệp Tri Thu đang dao động liền hồ hởi giới thiệu.
Không đợi Diệp Tri Thu nói thêm, Phạm An Dân móc ví ra: “Tôi đặt tiền trước cho bộ ảnh Tình khúc mùa thu”. Sau đó anh quay lại nói với cô: “Đằng nào chúng mình cũng phải đi chụp ảnh cưới em nhỉ”.
Căn hộ mà