XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Trời Gặp Đất

Khi Trời Gặp Đất

Tác giả: Nhàn Lệnh Lệnh

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341009

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1009 lượt.

lên gọi cho Thiếu Hàng hỏi xem rốt cuộc việc gì xảy ra. Gọi mãi mới thấy anh nhấc máy.
“Em yêu, em về rồi đấy à?”.
“Em về rồi. Anh bận vậy sao? Bận đến mức phải để người ngoài về nhà mình lấy đồ à?”.
Quan Thiếu Hàng ngẩn người ra rồi nói: “Ý em nói là Trường Quần chứ gì?”.
“Còn ai vào đây nữa?” Gia Hảo càng tức khi thấy thái độ như chẳng có gì xảy ra của chồng.
“Anh xin lỗi, bận quá mà công ty lại đang cần gấp nên nhờ cô ấy về lấy hộ”. Quan Thiếu Hàng cười lấy lòng: “Em về cũng chẳng nói với anh một câu. Nếu không anh đã bảo em mang đến cho anh rồi, anh đâu muốn làm phiền người ta”.
Gia Hảo ừ hử rồi nói: “Lần sau không được như vậy nhé. Em cúp điện thoại đây”.
“Ừ”.
Gia Hảo ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, Bò sữa cũng nằm trên sô pha liếm láp chân của nó. Bỗng nhiên ánh mắt của cô bị hút bởi một chiếc ví màu nâu sậm. Cái đó không phải của cô, cũng không phải của Thiếu Hàng. Cô tò mò mở ra xem. Trong ngăn trong có để một tấm ảnh chứng thực những gì cô đoán không sai. Đó chính là của Trương Quần.
Gia Hảo lập tức gập ngay ví lại, quay về ngồi nguyên ở vị trí cũ. Cô có cái cảm giác mình đang lục lọi đồ của người khác.
Ai cũng có bí mật riêng tư, cho dù đó không còn là bí mật nữa.






Bạn đang đọc truyện tại website: WWW.. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****


Trương Quần, cô và Thiếu Hàng đều lớn lên ở khu chung cư của giáo viên trường đại học C. Họ chơi với nhau từ thuở nhỏ. Ba Trương Quần là giáo viên của Trường đại học C, mẹ cô là kế toán. Mấy năm trước gia đình cô mới chuyển ra khỏi khu chung cư này thì mới chấm dứt được những ngày tháng chạm mặt nhau chan chát. Trương Quần và Thiếu Hàng học vẽ cùng nhau ở Cung Thiếu nhi, chơi với nhau nhiều nên tình cảm rất thân thiết.
Trương Quần tròn xoe đôi mắt nhìn cô như động vật quý hiếm: “Cô không biết gì sao? Hôm tết Thanh minh anh ấy đã hơi sốt rồi thế mà cứ mấy phút mẹ cậu lại gọi điện thoại giục giã, chẳng để cho người ta có thời gian thở nữa. Anh ấy đã gắng gượng đi tảo mộ, ngày hôm sau suýt nữa bị ngất trong cuộc họp đấy. Ba hôm rồi vẫn chưa hạ sốt”.
“Sao cô không nói sớm? Giờ anh ấy đang ở đâu?” Gia Hảo lo lắng hỏi. Nghĩ đến việc Thiếu Hàng lái xe mấy chục cây trong đêm đến huyện Chương thăm mình, cô đã thấy gì đó không ổn ở anh. Nhưng cô không giữ anh lại.
Trương Quần ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô: “Cả chiều nay anh ấy đang truyền dịch trong bệnh viện. Sao cô không gọi điện thoại cho anh ấy hả? Xem ra cô đúng là con người bận rộn”.
Gia Hảo chẳng buồn để ý đến cô ta, vội vàng vào trong phòng thay quần áo. Ra đến ngoài cô không thấy bóng dáng Trương Quần đâu nữa. Cô ra bãi đỗ xe lấy xe đi tìm Thiếu Hàng. Ngồi lên xe cô gọi điện ngay cho anh.
“Anh đang ở đâu?”. Cô vào thẳng vấn đề luôn.
Thiếu Hàng ngần ngừ vài giây rồi nói: “Anh ở bên ngoài. Sao thế em?”
“Anh đang ở bệnh viện nào?” Cô chẳng buồn đôi co với anh nữa. Biết được thông tin cô dặn ngay: “Anh phải ở đó chờ em. Em đến đón anh đây”.
Vào đến phòng bệnh nhân đúng lúc y tá đang thay chai truyền, không biết có phải do Thiếu Hàng ngồi ngược sáng hay không mà cô thấy anh gầy đi nhiều quá. Khuôn mặt tái xanh, đôi môi khô cong, đỏ ửng vì sốt cao.
Anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô.
“Mấy ngày không gặp nhau sao lại ra nỗi này...”. Cô sốt ruột quá.
Y tá đi khỏi cô bèn ngồi cạnh anh. Cô không kìm được bèn lên tiếng trách móc: “Anh ốm mà chẳng nói với em một câu. Bảo sao người ta chẳng thèm tôn trọng em”.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Thì vẫn là chuyện hồng nhan tri kỷ của anh nhất quyết đòi lại sự công bằng cho anh đấy”. Gia Hảo nắm lấy bàn tay đang bị châm kim truyền dịch. Da mu bàn tay căng lên lộ rõ mấy vết lấy ven bị tụ máu xanh tím xung quanh.
“Xót anh à?” Thiếu Hàng chọc cô.
“Ai thèm xót?” Cô không chịu thừa nhận, nhưng mắt cứ mãi dõi theo bàn tay của anh.
Anh bật cười và giơ cánh tay còn lại vuốt ve đầu cô. Tóc cô vẫn còn âm ẩm, toả ra mùi hoa oải hương dìu dịu.
Gia Hảo quay nghiêng cười, môi chạm nhẹ vào trán anh, vẫn nóng lắm, lòng càng nặng trĩu lo âu. “Bác sĩ nói sao hả anh? Sốt mấy hôm rồi còn gì. Đừng có để sốt hỏng cả não nhé”.
“Hỏng sao được. Anh thử rồi, lần trước còn lâu hơn lần này nhiều...” Nói được nửa anh dừng lại luôn. Gia Hảo nghe vậy quay sang hỏi: “Sao cơ?”.
Quan Thiếu Hàng nhếch môi nói: “Không sao mà, bác sĩ nói thể chất anh tốt nên không sao”.
Cô nhớ ra, cơ thể anh rất dễ bị sốt, nghe nói có mùa đông còn bị sốt cao quá biến chứng thành viêm phổi phải nằm viện hơn nửa tháng.
Cuối tuần cô không chịu đi đâu cả, ở rịt nhà đôn đốc Thiếu Hàng nghỉ ngơi, nấu những