Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Trời Gặp Đất

Khi Trời Gặp Đất

Tác giả: Nhàn Lệnh Lệnh

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

ì. Nhưng...”.
“Nhưng em sẽ không lấy anh”. Đàm Áo lạnh lùng chen ngang lời cô: “Có phải thế không?”.
Cô bặm môi rồi quyết định nói: “Anh cho em thêm thời gian được không?”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Đàm Áo đã gác điện thoại.
Gia Ưu thở dài. Cô lái xe ra bờ biển hóng gió, mùi tanh tanh mằn mặn của biển cả bay phảng phất trong gió. Cô lạnh đến độ mặt cứng đờ ra.
Cô không ở bãi biển một mình. Xa xa có mấy bạn trẻ như là học sinh, sinh viên gì đó đang nô đùa với nhau. Họ đi với nhau, có nam, có nữ, có đôi có lứa. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như thể làm bừng sáng cả bầu trời đang u ám. Họ cười, đùa, chạy, nhảy thoải mái.
Trong lòng cô bỗng thấy thất vọng cô cùng. Cô cũng đã có những năm tháng vui đùa thoải mái như thế, chỉ có điều mọi thứ đều đã trôi qua.
Cô xuống xe đi về phía họ và rồi dễ dàng nhận ra trong đám đó có một cặp tình nhân. Cặp ấy cứ để ý đến sự xuất hiện cô đơn của cô. Rồi cũng có người tinh mắt nhận ra: “Chị là Trì Gia Hảo đúng không ạ? Em đã xem chương trình của chị rồi đấy!”.
Mấy cô cậu còn lại cũng thi nhau nói: “À, em nhớ ra rồi, thảo nào thấy chị quen quen”.
Gia Ưu lắc đầu: “Không phải đâu, các bạn nhận lầm người rồi”.
Họ thấy kiểu nói của cô không giống như đang đùa nên sửng sốt thốt lên: “Giống nhau quá!”.
Một cô bé nói: “Em thích đôi mắt của chị Hảo lắm, đôi mắt trong, thông minh và hấp dẫn. Chị có đôi mắt giống hệt chị ấy”.
Gia Ưu cười: “Ừ ai cũng nói thế”.
Bờ biển lại yên tĩnh sau khi họ ra về. Biển mùa đông buồn lắm đến cả tiếng sóng biển nghe cũng thấy nao lòng.
Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng sao thấy mình gượng gạo thế, cô cảm thấy nỗi cô đơn đang xâm chiếm dần trong lòng mình.
Gia Ưu quỳ xuống và ôm chặt lấy mình.
Cuộc sống không bao giờ diễn ra như ta muốn.
Nếu sáu năm trước cô biết được Thiếu Hàng yêu mình thì giờ hai người sẽ thế nào nhỉ?.






Hóa ra tình yêu ở nơi ấy
Cô vẫn ngày ngày đi làm như thường lệ. Thâm tâm Gia Ưu chỉ muốn ở luôn lại văn phòng không về nhà. Cuối tuần cô về nhà ba mẹ ăn cơm. Trong bữa cơm mẹ cô luôn mồm than vãn phải mời dăm lần bảy lượt cô mới chịu về nhà. Lại nhắc đến cả Thiếu Hàng: “Bây giờ hai đứa có hay liên lạc với nhau không?”.
Gia Ưu lắc đầu, cúi đầu cắm cúi ăn. Lúc ở ngoài mộ về, cô rất muốn nói cho ba mẹ biết việc xảy ra ở quán bar. Nhưng bình tĩnh lại cô lại xóa tan cái ý nghĩ ấy. Thiếu Hàng quyết định không nói là có lý do của anh ấy. Thiếu Hàng và Gia Hảo chơi với nhau bao nhiêu năm, dù không có tình yêu thì cũng có tình cảm bạn bè thân thiết, gắn bó thật sự.
Cũng giống cô với Đàm Áo.
Người đã mất rồi, việc gì giờ đây phải cấn cá mãi không buông.
Gia Ưu gửi anh một cái mặt cười: “Anh cũng đang ở trên mạ­ng đấy thôi”.
“Thế thì sao nào. Em chỉ là học sinh trung học thôi mà”.
Gia Ưu bĩu môi: “Anh biết thừa em không thích học đừng chọc em có được không? Sau này em sẽ thi vào đại học Thể dục thể thao, học giỏi quá mẹ em không đồng ý đâu... à mà anh đang làm gì đấy?”.
“Tối nay có nguyệt thực toàn phần, nhớ xem đấy”.
Gia Ưu không buồn để tâm đến việc ấy. Trên đường về nhà cô mới sực nhớ ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy vầng trăng nhuốm đỏ. Cô chẳng thích thú gì với thiên văn địa lý, nhưng nghĩ đến việc ở chỗ nào đó có người cũng đang ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng giống mình, cô bỗng thấy lòng dao động.
“A lô, a lô… không nghe à? Lại mất tập trung rồi à? Thế cậu có đi không đấy?”. Không nghe thấy Gia Ưu nói gì, Đóa cứ a lô mãi trong điện thoại.
“Tớ không đi, vừa đi về đây này”.
“Hả, cậu vừa về nhà à?, ừ thế cũng được”.
Gia Ưu không nói thêm gì nữa gác máy luôn. Cô ngập ngừng hồi lâu mới lấy máy cố định bấm số gọi cho Thiếu Hàng.
“A lô”, giọng Thiếu Hàng vọng lại khe khẽ, khàn khàn.
“A lô, ai đấy ạ?”, vừa nói dứt lời anh lại ho khùng khục.
Gia Ưu lo lắng, buột miệng nói: “Anh ốm à?”.
Quan Thiếu Hàng ho xong liền nói: “Em dùng số nào đấy?”.
“Số của văn phòng em”.
Thiếu Hàng bật cười: “Em sợ anh không nghe số máy di động của em à?”.
“Anh đang ở đâu?”. Cô chẳng buồn quan tâm đến lời chọc ghẹo của anh.
“Ở Bắc Kinh”. Nói xong lại ho tràng dài.
Gia Ưu nghe anh ho mà lòng thắt lại: “Anh lại bị cảm cúm à? Ở đấy lạnh lắm phải không? Bao giờ anh về?”.
“Anh về chuyến mười giờ hôm nay”, Thiếu Hàng uể oải nói: “Có việc gì à?”.
Gia Ưu sực nhớ ra dự tính lúc đầu, lắp bắp nói: “Em chỉ muốn nói với anh là hôm nay có nguyệt thực toàn phần, anh nhớ xem”.
Thiếu Hàng im lặng trong chỗc lát rồi hỏi: “Năm ấy em có xem không?”.
Cô đáp lí nhí: “Có ạ”.
Hai người quay trở về với ký ức xa xăm, trong không khí dường như có thứ tình cảm buồn buồn lan tỏa khắp nơi. Không ai nói với ai câu nào, yên lặng đến độ nghe rõ cả hơi thở của nhau.
“Muộn thế này rồi em vẫn ở văn phòng à?” Mãi sau anh mới lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Thì về có...”, mới nói được nửa câu cô nghe thấy có tiếng phụ nữ nói chuyện với anh. Tai cô tinh lắm nên nhận ra ngay giọng nói của Chân Mạn Ninh. Cơ