
Tác giả: Lại Bảo
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341415
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1415 lượt.
ời, không thể nói thành lời, nỗi buồn trong lòng cứ lớn dần, đầy ắp.
“Này, anh với Mạt Mạt thế nào rồi? Liên lạc chưa?” Tiểu Văn cười, cô ấy vẫn còn quan tâm chuyện đó.
Tôi ngập ngừng một chút rồi kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ở nhà tôi tối qua cho cô ấy nghe.
Nói thực, chuyện của Mạt Mạt tôi rất buồn, rất muốn tìm ai đó tâm sự. Nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của Mạt Mạt, tôi nói với ai đây? Bây giờ người an toàn nhất chính là Tiểu Văn.
Tiểu Văn nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu, “Anh cũng ngạc nhiên, anh cũng không muốn, nhưng thật vẫn là thật.”
“Ôi trời!” Tiểu Văn trách móc đẩy tôi một cái, “Ý em hỏi anh kí tên thật rồi á?”
Tổi ngẩn ra, hóa ra Tiểu Văn ngạc nhiên chuyện khác.
“Bảo, anh thật sự rất quan tâm đến chuyện đó sao?”” Tiểu Văn chau mày, gương mặt có vẻ hơi giận.
Tôi không trả lời, thực ra tôi rất để ý chuyện đó, nhưng đứng trước một cô gái, tôi nói thế nào đây?
“Bảo, em muốn hỏi anh, anh có yêu em không?” Tiểu Văn đột nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy đầu mình như nứt toác, bà cố nội ơi, đã đến lúc này rồi bà còn làm loạn thêm nữa?
Tiểu Văn nhìn vẻ kinh ngạc của tôi bèn mím chặt môi: “Được rồi, nói thế này đi, nếu không có Mạt Mạt, đồng thời anh cũng yêu em, nhưng trong bụng em vẫn có đứa bé này, và em muốn anh ở bên em, anh có đồng ý không?”
Câu hỏi này cũng rất khó trả lời.
Nhưng trên thực tế, một giây sau tôi nhận ra Tiểu Văn không thực lòng muốn hỏi câu này, cô ấy chỉ muốn tôi nghĩ, vậy thì tôi nghĩ vậy, tôi nghĩ… tôi sẽ đồng ý, tôi không coi trọng chuyện trinh tiết, hơn nữa đứa trẻ cũng không phải là vấn đề lớn.
Thế là tôi gật gật đầu.
Ánh mắt Tiểu Văn loáng qua vẻ vô cùng vui mừng nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Bảo, nếu anh đã có thể chấp nhận em, vậy tại sao lại không thể chấp nhận Mạt Mạt?”
“Chuyện đó khác…”
“Sao lại khác? Khác ở chỗ anh yêu con người chị ấy hay là trái tim chị ấy, anh quan tâm đến quá khứ của chị ấy hay là tương lai của hai người!”
Câu này mẹ kiếp, triết lí quá!
Tôi ngớ người ra, đăm đăm nhìn Tiểu Văn.
“Anh nói em?” Tiểu Văn cười, “Nếu chị ấy thực sự là loại người đó sao chị ấy phải nói với anh? Anh có hỏi chị ấy lí do không? Anh biết sự việc cụ thể là như thế nào không? Anh không biết gì mà đã vội phủ định chị ấy còn phủ định cả tình cảm giữa hai người nữa sao?”
Đầu óc tôi rối bời, tôi thừa nhận những điều cô ấy khuyên tôi đã hiểu hết, nhưng có những chuyện không phải trong lúc này, trong thời gian ngắn như vậy có thể suy nghĩ rõ ràng.
“Tiểu Văn, anh đến tiễn em chứ không phải đến nghe em lên lớp đâu!” Tôi hạ giọng, tỏ ra giận dữ.
Tiểu Văn bĩu môi, quay mặt sang bên cạnh rồi đột nhiên tròn mắt, quay lại nói: “Phải rồi, có thứ này!” Dứt lời liền rung người định hạ cái ba lô xuống.
Thấy cô ấy có vẻ vất vả quá, tôi bèn đưa tay giúp hạ cái ba lô xuống.
Tiểu Văn nhanh chóng mở ra lấy một chiếc túi nhựa màu đen rất lớn nhét vào tay tôi sau đó sắp xếp lại chiếc ba lô, ra hiệu tôi giúp cô ấy đeo lại.
“Đây là cái gì?” Lúc giúp Tiểu Văn đeo ba lô, tôi kẹp cái túi vào nách.
Tiểu Văn tươi cười chỉ vào chiếc túi: “Anh đừng có mà giấu nhẹm đi đấy, chỗ này đều là quà em tặng anh Nhục, anh Phó, anh Đường và chị Phấn để cảm ơn họ đã giúp đỡ em trong thời gian qua, không thể cảm ơn trực tiếp đành phải nhờ anh vậy.”
“Ừ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi gật đầu.
“Vậy là được rồi, lần này gần như là xong hết rồi, anh chăm sóc mình cho tốt vào!” Tiểu Văn mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi cũng đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
“Tạm biệt!” Tiểu Văn cố nói rồi thả tay ra định rút tay về.
Tôi không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Tiểu Văn ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn tôi, và ánh mặt ngạc nhiên ấy nhanh chóng trở thành buồn bã.
Tôi khẽ dùng lực, Tiểu Văn bước lên trước một bước, nép sát vào lòng tôi.
“Ngốc ạ, em đi như vậy chắc chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa, em phải bảo trọng đấy!” Tôi vừa nói vừa ôm bờ vai gầy của Tiểu Văn, ôm cả chiếc ba lô sau lưng cô ấy nữa. Trời ơi, mũi lại còn cay cay!
Tiểu Văn giơ tay lên, khẽ vuốt tóc tôi, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không đâu, Bảo, chúng ta có thể liên lạc với nhau mà, trong cái túi này có địa chỉ hòm thư của em, hơn nữa em ở nước ngoài sẽ nhanh chóng lắp phần mềm liên lạc qua mạng, đến lúc đó chỉ cần có thời gian chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!”
Tôi ôm Tiểu Văn chặt hơn, cô ấy càng nói nhẹ nhàng tôi càng thấy buồn.
Im lặng trong lòng tôi một lúc, cánh tay Tiểu Văn quàng qua cổ tôi: “Bảo, thực sự cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều như vậy, quan trọng hơn là anh đã làm cho trái tim em sống lại. Anh biết không, trước kia, sau khi anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, em cảm thấy mình sẽ không yêu bất cứ ai nữa, cũng không thể khóc được nữa, càng không thể hạnh phúc được, anh giống như một vì sao hạnh phúc, đưa bố mẹ về bên cạnh em, khiến cho em bắt đầu thấy vui vẻ…”
Tôi ôm Tiểu Văn lặng lẽ lắng nghe, cố hết sức kiềm chế nước mắt của mình.
“Cho nên, em hy