Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341318

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1318 lượt.

ược nữa đã xông ra.
Trình Vũ Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Kha Mộng Kì chau mày.
“Ha ha, ở đâu ra cô em không sợ chết thế này, được đấy!”. Gã mặc áo phông đỏ lại cười gi­an xảo, nhìn Kha Mộng Kì đang đứng trước hắn trong tư thế “yếu mà không sợ gió”.
“Các người chớ bắt nạt người khác!”. Kha Mộng Kì nhìn gã đàn ông mặc áo phông đỏ trước mặt, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô đã nén nỗi sợ hãi đó lại, đứng thẳng người, nói dõng dạc. Gã mặc áo phông đỏ không thèm trả lời cô, mà chỉ nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm, sự gi­an tà hiện ra trong ánh mắt hắn.
Kha Mộng Kì dường như không kịp suy nghĩ gì vội nói “Cậu ấy nợ các anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ thay cậu ấy trả, hãy yên tâm!”.
Thực ra vừa nói câu đó xong, Kha Mộng Kì đã bắt đầu thấy hối hận, thầm mắng bản thân sao quá kích động, dựa vào cái gì mà giúp cậu ta trả nợ chứ, hơn thế số tiền đó lại quá lớn, phải đợi đến đời nào kiếp nào mới trả hết giúp cho cậu ta được.
Không hiểu óc mình có bị nước chảy vào không nữa? Không lẽ là niềm vui nhất thời của mình, bất chợt muốn trở thành hiệp nữ chắc? Thôi, bỏ đi, dù sao thì lời cũng đã nói ra rồi, như nước đã hắt đi, sao có thể dễ dàng lấy lại được? Nhân lúc gã mặc áo phông đỏ chưa nói gì, nhìn đôi mắt gi­an xảo ấy, Kha Mộng Kì nghĩ thầm, trong lòng càng tức giận. Nếu không phải vì đám người đáng ghét này thì mọi việc đâu trở thành như vậy?
Bây giờ cô chỉ muốn dùng ngàn vạn con dao đâm vào đám người này cho bõ tức. Nhưng đáng tiếc, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, nếu muốn làm thế, chỉ có đợi kiếp sau đầu thai làm một anh hùng hảo hán, sau đó đi theo sau bọn người này, xem xem có tên nào dám giở trò với cô nữa không. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Kha Mộng Kì đã không nhịn được bật cười, quét sạch những lo lắng lúc đó, trở nên trấn tĩnh không ngờ.
Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì, lấy tay lau máu trên miệng.
Gã mặc áo phông đỏ thấy Kha Mộng Kì không hề yếu đuối, nhếch miệng cười, quay đầu về phía Trình Vũ Kiệt, “Được, hôm nay nể mặt cô em này, tao tha cho mày”. Ngưng lại một chút, hắn lại quát: “Nhưng nếu một tháng sau mà không trả số tiền này, thì mày cứ liệu đấy! Nhớ đấy, tổng cộng một trăm nghìn tệ, không được thiếu một xu!”.
Trước khi đi, tên mặc áo phông đỏ còn định dùng bàn tay bẩn thỉu của hắn vuốt má Kha Mộng Kì, nhưng Kha Mộng Kì đã nhanh nhẹn né được.
Ôi! Cứ nghĩ là ngày đầu tiên đến trường học đã gặp Trình Vũ Kiệt là cuộc sống tươi đẹp của mình ở ngôi trường này bắt đầu, ai ngờ đâu lại thành ra thế này cơ chứ! Chờ cho đám người đó đi hết, Kha Mộng Kì cúi đầu xuống nghĩ. Cô nhìn Trình Vũ Kiệt đang cố gắng chịu đau. Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu ta đầy vết côn đánh, in nhằng nhịt trên áo, cánh tay có một vết thương sâu, một vết thương nông, khóe miệng vẫn còn dính máu.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Chưa nhìn thấy người bị thương bao giờ hả?”. Trình Vũ Kiệt lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thăm thẳm như một hồ nước không có đáy.
“Người gì vậy chứ, không cám ơn người ta thì chớ, lại còn to tiếng quát nạt!”. Thực sự Kha Mộng Kì chưa bao giờ gặp loại người như thế này, đúng là làm việc tốt mà không được báo đáp.
“Việc của tôi không cần cậu quan tâm. Ai bảo cậu đến làm gì?”. Trình Vũ Kiệt quát, có lẽ vì quát quá lớn tiếng khiến cho những vết thương trên người bị nứt ra, không kịp lấy tay bịt vết thương lại, mặt Trình Vũ Kiệt lộ rõ vẻ đau đớn.
“Sao rồi? Vết thương đau lắm phải không?”. Kha Mộng Kì nhìn thấy mặt Trình Vũ Kiệt nhăn nhó như vậy, hoàn toàn quên hết những lời nói ác ý của cậu ta với mình, hỏi han tới tấp.

Sắc mặt Trình Vũ Kiệt càng lúc càng xấu, mắt cũng sa sầm, vô hồn.
“Mình đưa cậu đến bệnh viện nhé!”. Kha Mộng Kì kéo tay Trình Vũ Kiệt định đi về hướng bệnh viện.
“Tôi vẫn có thể đi được”. Trình Vũ Kiệt hất tay Kha Mộng Kì ra, cương quyết như một đứa trẻ cố chấp.
Trình Vũ Kiệt cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, bước cà nhắc đi trước, cái chân bị bọn người này đánh mấy ngày trước còn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại bị đánh tiếp, càng đau hơn.
Hôm khai giảng, nếu không phải vì đám người này đến đòi nợ đánh bị thương một chân, thì cậu cũng không đến muộn. Ngày hôm đó, vì đến muộn, tinh thần cũng không được tốt lắm nên cậu càng không muốn tham dự lễ khai giảng.
Nhìn dáng người cao lớn đang đi càng lúc càng xa dần, Kha Mộng Kì chìm ngập vào suy tư: Sao cậu ấy lại nợ tiền người ta chứ?
Kha Mộng Kì ngoáy ngoáy đầu mà vẫn không nghĩ ra. Lâu sau, cô lấy lại tinh thần mới gọi to: “Này, chờ tớ với…”.
Kha Mộng Kì rảo bước lên phía trước, cuối cùng cũng đuổi kịp cậu ta.
Ánh nắng chói chang chiếu lên người Trình Vũ Kiệt, bóng của cậu ta càng lớn hơn, nhưng vẫn ẩn chứa chút gì yếu đuối.
“Ai bảo cậu đi theo tôi?”. Trình Vũ Kiệt trách mắng.
“Làm người tốt phải làm đến cùng! Lỡ chẳng may đám người đó lại đến, thì cậu sẽ chết thảm lắm!”. Kha Mộng Kì làm bộ mặt của một con quỷ đi dọa người.
Trình Vũ Kiệt cười thầm trong lòng, chỉ sợ đám người đó mà đến nữa thì ngay cả cô cũng sợ phát khiếp! Nhưng nhìn cô ta ngốc nghếch như vậy cũng dễ t


Snack's 1967