
Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341306
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1306 lượt.
nhìn Kha Mộng Kì có vẻ gì đó không bình thường, lấy làm kỳ lạ, nhưng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng ăn chiếc bánh mì đang cầm trên tay, không ăn nhanh thì sẽ không kịp đi đăng ký. Tuy hình dáng cơ thể cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng khiêu vũ vẫn luôn là niềm ao ước từ ngày bé của cô. Cô thầm tự cổ vũ bản thân mình.
2
“Kha Mộng Kì, cậu nói xem liệu chúng ta có trúng tuyển không?”. Tiểu Vân nhìn hàng dài người đến đăng ký lớp khiêu vũ, cảm thấy thiếu tự tin, quay sang hỏi Kha Mộng Kì.
“Cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì quá trình vẫn là quan trọng nhất. Chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức thì chẳng có gì phải ân hận cả. Cậu không cần phải lo lắng như vậy, hãy tự tin lên, kể cả lần này chúng ta thất bại, thì còn có lần sau mà!”. Kha Mộng Kì nhìn đám nam nữ mặc những bộ quần áo kỳ cục, quái lạ đang đứng xung quanh, an ủi Tiểu Vân.
Thực ra, lúc này tim cô cũng đang đập không ngừng, không thể nói là không căng thẳng. Dù gì học múa cũng là giấc mơ của cô từ khi còn nhỏ, nếu lỡ chẳng may lần này không trúng tuyển, phải đi đăng ký học môn tự chọn khác, cô cũng không thấy vui thú gì. Kiên trì với giấc mơ của mình đến cùng mới là điều quan trọng nhất lúc này.
“Số 12, Dương Tiểu Vân”. Từ trong hội trường, tiếng thầy giáo khản cổ gọi truyền ra. Cũng rất khó cho thầy, vì lượng sinh viên đến đăng ký lớp khiêu vũ quá đông, đã thế đám sinh viên còn đứng nói cười bàn tán xôn xao nữa.
“Đến lượt mình rồi. Mình vẫn thấy hơi run”. Tiểu Vân nhăn nhó như sắp ra chiến trường vậy.
“Không sao đâu! Mau đi đi, đừng có căng thẳng, cứ phát huy hết khả năng của cậu là được rồi, cố lên nhé!”. Kha Mộng Kì động viên Tiểu Vân như động viên đứa trẻ. Bình thường Tiểu Vân cứ nhí nha nhí nhố, không ngờ đến khi chính thức bước vào cuộc lại nhụt chí như vậy.
Tiểu Vân nhìn cô bạn Kha Mộng Kì hôm nay trang điểm trông giống như một thục nữ, khẽ gật đầu, hít một hơi thở thật sâu rồi nói với Kha Mộng Kì: “Ừm, mình sẽ cố gắng hết sức”.
Tiểu Vân kéo cơ thể mũm mĩm của mình bước vào trong.
“Xem này, đây chẳng phải là con bé hôm qua sao?”. Cô gái tóc đỏ Lý Minh Nguyệt nói với Lâm Phương Phi như thể cô ta vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy, vừa nói còn vừa nhìn kỹ Kha Mộng Kì từ đầu xuống chân.
“Ừ, đúng rồi, sao cô ta lại đến đây thế nhỉ? Loại bạch tuộc như cô ta thì thi thố cái nỗi gì chứ!”. Lâm Phương Phi nói với giọng điệu châm chọc.
“Nhưng mà, hôm nay cô ta ăn mặc nhìn cũng xinh đấy chứ, nếu không nhìn kỹ có khi cũng không nhận ra được chính là con bé lần trước làm loạn với chúng ta đấy!”. Cô gái dáng người cao lườm Kha Mộng Kì nói đầy vẻ ngạo mạn.
“Cậu nói gì vậy chứ, Phương Hiểu! Sao hôm nay cậu không khen mình hả?”. Lâm Phương Phi lườm cô gái dáng cao một cái.
Hôm nay quả thực Kha Mộng Kì đã trang điểm rất cẩn thận: Cô đánh mắt màu xanh, khiến cho đôi mắt càng hút hồn hơn, mái tóc dài uốn xoăn như tảo biển thả trước ngực. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh dài tới đầu gối, để lộ đôi chân vừa thẳng vừa trắng.
“Lâm Phương Phi của chúng ta thì cần gì phải khen chứ, bởi vì lúc nào cậu chẳng là xinh nhất!”. Phương Hiểu vội vàng nịnh đầm Lâm Phương Phi.
Lâm Phương Phi không trả lời mà bước về phía Kha Mộng Kì đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp!”. Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Kha Mộng Kì đang suy nghĩ xem nên nhảy thế nào cho đẹp, lúc này mới định thần lại.
“Là các người à!”. Kha Mộng Kì trả lời mà hồn đang để đâu đâu.
Bây giờ cô đâu có thời gian rảnh mà đi nói chuyện với mấy người này, người tiếp theo là cô rồi, thời gian lo lắng còn chẳng có nữa là.
“Kha Mộng Kì…”. Lúc này, Tiểu Vân mới chạy từ bên trong hội trường ra ngoài, chưa nhìn thấy bóng dáng Kha Mộng Kì đâu đã hớn hở lớn tiếng gọi.
Kha Mộng Kì vẫy vẫy tay về phía Tiểu Vân.
“Thế nào rồi?”. Kha Mộng Kì vội vàng tra hỏi Tiểu Vân.
“Cậu nhìn mặt mình thì biết, mình cũng giỏi lắm đấy, đừng có xem thường khả năng của mình chứ!”. Tiểu Vân mặt mày rạng rỡ như ánh nắng giữa trưa, đôi mắt nhỏ híp thành một đường thẳng.
Cậu thì, đúng là trước sau chẳng giống nhau gì cả, như hai người vậy. Kha Mộng Kì thầm than thở. Nhưng mà, chỉ cần bạn tốt của cô đỗ là cô cảm thấy vui rồi.
“Vậy thì phải chúc mừng cậu rồi!”. Lâm Phương Phi cướp lời nói với Tiểu Vân và mỉm cười.
“Cậu là…”. Tiểu Vân ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Cám ơn!”.
Không phải chứ, mình không nhìn nhầm chứ? Tiểu Vân nháy nháy mắt. Quả không sai thật, chính là chị Lâm Phương Phi khóa trên đang chúc mừng mình. A! Sao mình lại may mắn thế này! Tiểu Vân lại bắt đầu chìm đắm vào thiên đường nhỏ của bản thân.
Trong hội trường lớn đã có tiếng gọi Kha Mộng Kì.
“Được rồi, đến mình rồi”. Kha Mộng Kì cố kìm nén sự căng thẳng, bước vào đầy tự tin.
“Đúng là con nhỏ không biết trời cao đất dày là gì”. Lâm Phương Phi nhìn theo bóng Kha Mộng Kì miệng lẩm bẩm.
Phòng tập múa rộng lớn.
Phía trước là ba giáo viên: Một cô giáo khí chất tao nhã, hai thầy giáo nhìn rất khỏe khoắn. Trông cả ba ngườ