Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341363

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1363 lượt.

ày nào cậu ấy cũng tập nhảy, hơn nữa còn tập đến mức chân bị sưng. Cho nên, cuối cùng Kiệt không giành được danh hiệu quán quân ai cũng thấy tiếc cho cậu ấy. Cũng có báo đưa tin vì cậu ấy luyện tập quá nhiều nên khi bước vào trận chung kết, vết thương vẫn chưa lành hẳn, nên không thể phát huy hết khả năng của cậu ấy, mới đành phải chịu thua Húc tiền bối”. Tiểu Vân rất hay để ý đến những chuyện trong làng giải trí, nên nói đâu ra đấy, “Nếu năm nay Kiệt còn muốn tham gia “Su­per Boy”, không có lý do gì mà cậu ấy không đến phòng tập cả! Đã lâu lắm cậu ấy không đến tập rồi, thật là chán!”.
Đúng vậy, vết thương của Kiệt chắc cũng đã khá hơn nhiều, cậu ấy cũng nên đến tập nhảy mới đúng! Bất kể thế nào, mình phải thuyết phục cậu ấy tham gia cuộc thi “Su­per Boy” năm nay! Kha Mộng Kì nghĩ.
Ánh nắng sau buổi trưa chiếu vào phòng tập sáng bóng, rộng lớn.
Âm nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng.
“Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám…”. Thầy Doãn Trình hướng dẫn mọi người tập nhảy mà không biết mệt mỏi.
“Xin lỗi thầy, em đến muộn ạ!”. Kha Mộng Kì đứng ở cửa lớp thở hắt ra nói. Hôm nay Tiểu Vân có việc bận nên xin phép nghỉ về nhà, buổi trưa cô lại quên không hẹn giờ đồng hồ, nên ngủ quên mất.
Chỉ nhìn qua một chút, Kha Mộng Kì đã nhìn thấy điểm đặc biệt nhất của phòng tập hôm nay. Cô đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc Trình Vũ Kiệt. Trình Vũ Kiệt mặc bộ đồ khiêu vũ quốc tế của nam màu đen, bó chặt vào người để lộ rõ thân hình cao ráo, hoàn mỹ. Cậu ấy chuyển động theo tiếng nhạc, nhẹ nhàng như chim én đang bay. Mọi ánh mắt của các nữ sinh đều đổ dồn theo những chuyển động của Trình Vũ Kiệt, tư thế nhảy của Kiệt thực sự quá đẹp.
Nếu nói thầy Doãn Trình là người hướng dẫn nhảy thì Trình Vũ Kiệt chính là người biểu diễn, từng cử chỉ của cậu ấy đều rất cuốn hút.
Trong lúc Kha Mộng Kì đang chăm chú ngắm nhìn Trình Vũ Kiệt thì cũng cảm nhận được ánh mắt của Kiệt đang hướng về phía cô. Tuy rằng đó chỉ là ánh nhìn vô tình nhưng cũng đủ để làm cho Kha Mộng Kì cảm thấy xốn xang.






Cung điện tình yêu
Kha Mộng Kì giật mình tỉnh lại, thu ánh nhìn về. Khóe môi Kiệt khẽ cong lên, sau đó quay đầu nhìn đám nữ sinh không biết mệt mỏi này khẽ nhíu mày.
1
Rất nhiều người vây quanh bảng thông báo.
“Woa, Húc lại tham gia cuộc thi “Su­per Boy” năm nay rồi!”.
“Mình phải đi tìm cậu ấy!”. Kha Mộng Kì vừa nói vừa rút lui khỏi đám đông đang chen chúc nhau.
“Cậu đi tìm ai vậy? Chờ tớ với!”. Tiểu Vân gọi theo.
“Trình Vũ Kiệt”. Kha Mộng Kì không quay đầu lại.
Kha Mộng Kì tìm thấy Trình Vũ Kiệt trong một giảng đường rộng lớn.
Trình Vũ Kiệt ngồi ở hàng cuối cùng của giảng đường, sách đang mở trên bàn, còn cậu ta thì nằm gục xuống ngủ.
Ánh nắng chan hòa chiếu qua cửa kính rọi vào lớp học, bên ngoài cửa sổ có vài chú chim đang đậu.
Trình Vũ Kiệt ngủ rất ngon lành, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi giãn ra.
Lúc ngủ trông cậu ta như một đứa trẻ, khiến người ta không nỡ đánh thức.
Nhưng Kha Mộng Kì không thèm để ý đến thầy giáo đang thao thao bất tuyệt giảng bài ở trên, lớn tiếng quát: “Trình Vũ Kiệt, đồ nhát gan! Lần nào đồng ý với người khác rồi cũng không làm được, chỉ biết ngồi đây mà say sưa ngủ! Cậu nghĩ đây là cách thể hiện thái độ có trách nhiệm với bản thân sao?”.
Thầy giáo đang chăm chú giảng bài và đám học sinh đang gật gù buồn ngủ đều bị Kha Mộng Kì làm cho sợ hãi, lũ lượt nhìn với ánh mắt quái dị.
Trình Vũ Kiệt mở đôi mắt vẫn còn đang mơ màng, ngẩng đầu lên, hình ảnh tức giận của Kha Mộng Kì đập ngay vào mắt cậu.
Thậm chí Trình Vũ Kiệt còn chưa kịp nói gì thì Kha Mộng Kì đã cướp lời nói trước: “Đừng có diễn lại cái giọng điệu ấu trĩ ‘Việc của tôi không liên quan đến cậu’ nữa!”. Nói xong, Kha Mộng Kì kéo tay Trình Vũ Kiệt, kéo cậu ta ra khỏi lớp học, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, nói ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người”.
Tiểu Vân đứng ngoài cửa, mắt mở to, miệng há hốc.
“Tiểu Vân, cậu cứ về ký túc trước đi, mình có chuyện muốn nói riêng với Kiệt!”. Kha Mộng Kì đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “nói riêng”.
Tiểu Vân lần này được nếm mùi vị thế nào là “trọng sắc khinh bạn”, chỉ “Ừ”một tiếng, đi mà trong lòng không cam tâm.
Kha Mộng Kì và Trình Vũ Kiệt đến gốc cây.
Đột nhiên, Kha Mộng Kì ý thức được rằng cô đang nắm tay Trình Vũ Kiệt! Cô đỏ mặt, vội vàng bỏ tay Trình Vũ Kiệt ra như bị điện giật. Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng cười nhỏ của Kiệt.
“Cậu cười cái gì?”. Kha Mộng Kì nghi ngờ hỏi.
“Cậu chưa từng nắm tay con trai hả?”. Giọng nói nhàn nhạt.
“Cái gì?”. Lúc này Kha Mộng Kì mới định thần lại, hiểu được hàm ý trong câu nói của Trình Vũ Kiệt: “Đây là lần đầu tiên cậu cầm tay còn trai phải không? Thiếu kinh nghiệm vậy”.
“Đừng có nói là cậu chưa bao giờ yêu ai”. Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Kha Mộng Kì. Cậu thích nhìn cái vẻ mặt lúng ta lúng túng không biết nói gì của Kha Mộng Kì.
Kha Mộng Kì bất an vò mép áo, dũng khí chạy vào lớp học lôi Trình Vũ Kiệt ra không biết đã biến