Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341428

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1428 lượt.

ạc Tử Tuyền đuổi lên trên, đi song song với Tống Vực, cười nhạt:“Em đâu phải hổ cái, sao anh cứ trốn em như trốn tà thế? Thậm chí nhát đến mức ngay cả nhà cũng không dám về.”
Bước chân Tống Vực vẫn trầm ổn, áo khoác vắt trên khuỷu tay, cứ đi thẳng một đường không hề quay đầu. Ngọn đèn trên cao hắt ánh sáng xuống thân người cao to của anh, đẹp đến không chân thật.
Mạc Tử Tuyền tăng tốc độ, đi sát người anh, huých nhẹ cánh tay anh, chậm rãi dò la:“Xem ra anh có vẻ yêu thương cô vợ sắp cưới của mình.”
Tống Vực bước chậm lại, nghiêng đầu, tầm mắt bao khắp khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Tử Tuyền, lẳng lặng cười. Ánh sáng ngọn đèn nhuốm vào đôi mắt anh, như muốn câu hồn đoạt phách Mạc Tử Tuyền, anh vặn lại:“Có thằng đàn ông nào không yêu thương vợ của mình không. Chị dâu rãnh quá đến nói mấy chuyện nhảm nhí à?”
“Chỉ thương một mình cô ta thôi hả?” Mạc Tử Tuyền ‘gặp chiêu phá chiêu’, tươi cười chào đón. Chị ta nhón mũi chân, tay sờ soạng cổ áo Tống Vực, cặp mắt lúng la lúng liếng, trắng trợn đưa tình với người đàn ông ngạo nghễ đối diện.“Thỉnh thoảng chia cho em một chút được không?”
Nói đoạn, môi chị ta chu ra, ép xuống cổ áo Tống Vực, cho đến khi trên cổ áo trắng tinh in dấu son môi diễm lệ, chị ta mới hài lòng thả ra.
Tống Vực lạnh lùng xem hết trò diễn của chị ta, miệng cười châm biếm, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Anh thong thả rút khăn tay trong túi áo, chùi sạch dấu son môi dơ dáy, rồi xoay người bước đi, không hề lưu luyến.
Mạc Tử Tuyền đứng chôn chân tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười đã bay biến. Chị ta ý thức được, sự khiêu khích của chị ta triệt để vô dụng với Tống Vực. Anh ngay cả tức giận cũng lười, hoàn toàn không để hành động của chị ta vào mắt.
Tựa như chị ta là một kẻ vô lại bẩn thỉu.






Mục Táp bắt đầu nấu nhiều món ăn đa dạng hơn cho Tống Vực. Cô thường mua nhiều nguyên liệu tươi sống, đặc biệt là rau củ xanh tươi, hễ rãnh là thử nghiệm những món rang xào mới, còn dụng tâm mua quyển sách chuyên dạy nấu các món canh ngon bổ. Đối với việc này, Kiều Tuệ Tuệ hay cười, ghẹo cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để làm vợ người ta. Lục Tây Dao thì dẫu môi phát biểu, cậu vẫn chứng nào tật đấy, ngựa quen đường cũ, đi theo con đường của Cảnh Chí Sâm.
Cũng khó trách Lục Tây Dao nói như thế, cô ấy chính là ‘nhân chứng’ duy nhất cho quá trình cô theo đuổi Cảnh Chí Sâm suốt bốn năm.
Có đoạn thời gian Cảnh Chí Sâm vì bận bịu công việc, ăn uống thất thường dẫn tới viêm dạ dày. Bác sĩ dặn dò anh ta phải ăn chú ý cách ăn uống, một ngày ba bữa đúng giờ giấc, hơn nữa, chỉ được ăn thức ăn nhẹ. Nhưng, một người đàn ông độc thân sống tùy tiện đã quen, sao có thể đột nhiên đi vào khuôn khổ, nên anh ta vẫn tiếp tục theo thói quen cũ, rãnh lúc nào ăn lúc nấy, chay mặt đều dùng xả láng. Lúc đó, Mục Táp vô cùng lo lắng, sau xung phong làm nhiệm vụ nấu bữa trưa cho anh ta, món ăn thay đổi suốt sáu ngày trong tuần. Buổi sáng gà còn chưa gáy, cô đã lồm cồm bò dậy, lụi hụi trong bếp đến mệt lả người, tuy vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Có điều, món ăn cô làm không hợp khẩu vị Cảnh Chí Sâm. Mỗi lần anh ta ăn rất ít, vả lại, anh ta xả giao nhiều, giữa trưa thường có khách hàng hẹn anh ta ra quán ăn đối diện công ty dùng bữa, tiện thể uống lai rai vài ly bia. Do đó, đồ ăn cô làm thường xuyên bị ế, anh ta chẳng buồn động đũa, cứ vứt chúng ở một xó nào đấy, chờ đến khi tan việc thì dùng vẻ mặt áy náy trả lại cô, ngần ngại nói:“Táp Táp, sau này đừng tự đày đoạ bản thân như vậy, anh có thể tự lo liệu bữa ăn của mình.”
“Thế à?” Mục Táp vừa nói chuyện điện thoại, vừa nghiên cứu sách nấu ăn, nhoẻn miệng cười,“Dù sao dạo này tớ cũng rãnh, trau dồi tay nghề nấu nướng cũng tốt.”
Không chờ Mục Táp mở miệng nói năng, Kiều Tuệ Tuệ đã vỗ đầu cô ta trước, quở trách:“Con ăn nói kiểu gì đấy? Được nấu ăn cho ‘một nửa của mình’ là điều hạnh phúc, biết không hả? Con tưởng lấy chồng là chuyện dễ lắm sao, tính về nhà chồng sống hưởng thụ thôi ư? Tuy bây giờ xã hội luôn hô hào khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, nhưng nam hướng ngoại, nữ lo nội là chuyện từ xưa đến nay. Phụ nữ có thể không giỏi việc nước nhưng phải đảm việc nhà. Con nên noi theo chị con đi, đừng để bản thân vẫn là đứa trẻ trong thân xác già nua. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tự giặt cho mình một cái quần hay cái áo.”
Mục Kiều phồng mang trợn má, yếu ớt cãi:“Mẹ khỏi lo chuyện đấy. Con và Chí sâm đã giao ước rõ ràng hết rồi. Sau khi chúng con lấy nhau, con không cần làm mấy công việc nội trợ chán ngắt. Anh ấy đã hứa với con, sẽ thuê hai người giúp việc, một người quét dọn nhà cửa, một người chuyên về nấu nướng.”
“Con đó, chỉ biết hứng đâu nói đấy, không bao giờ chịu suy nghĩ kĩ càng. Già đầu rồi chứ có phải là con nít con nôi đâu, cho dù Tiểu Cảnh nhường nhịn con, nhưng bố mẹ nó thì sao? Chẳng có bà mẹ chồng nào thích một đứa con dâu lười cả.” Kiều Tuệ Tuệ lắc đầu,“Kiều Kiều, con cần phải nghiêm túc học tập công việc quán xuyến nhà cửa.”
“ Thôi đi ạ, con còn trẻ phơi phới mà phải học tập