
Tác giả: Sư Tiểu Trát
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341438
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1438 lượt.
ữa có nói với em, lần trước em rời công ty quá vội, vẫn còn bỏ sót vài vật dụng. Anh đã giúp em thu dọn gọn gàng, em mau ghé qua lấy đi.”
Mục Táp nhìn chiếc đồng hồ treo ở đại sảnh khách sạn, đúng hai giờ chiều, ngẫm nghĩ và nói:“Được, giờ tôi sẽ ghé qua lấy.”
“Anh chờ em.” Ngữ điệu của Cảnh Chí Sâm ẩn chứa ý vị khó đoán.
Đón xe đến Duy Cách, đi lên lầu một, trông thấy gương mặt xa lạ đứng ở vị trí nhân viên lễ tân, Mục Táp bỗng thấm thía câu nói “cảnh còn người mất”.
Cảnh Chí Sâm ở văn phòng của tổng giám đốc chờ cô, bởi vì biết cô sắp đến, nên anh ta chỉ khép hờ cửa phòng.
Mục Táp đẩy cửa đi vào, thấy Cảnh Chí Sâm đang ngửa đầu, toàn bộ thân mình dựa vào ghế da, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay anh ta gõ gõ trên đùi, ánh sáng ngoài cửa sổ phủ lên người anh ta một lớp màu vàng nhạt, thoạt nhìn như một bức tranh nghệ thuật. Nghe tiếng bước chân cô, anh ta chậm chạp mở mắt, ngồi thẳng người, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn cô mỉm cười:“Em đến rồi? Hôm nay tiết trời oi quá, em khát không, trong tủ lạnh có nước ép đấy.”
“Không cần” Mục Táp nói thẳng,”Tôi không rãnh, phiền anh trả đồ cho tôi.”
Cảnh Chí Sâm khẽ nhếch mép, khoé miệng tạo thành đường cong thâm hiểm. Anh ta đứng dậy, xắn tay áo, đi đến tủ lạnh: “Làm gì mà gấp thế. Uống một ly nước sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu”
“Cảnh Chí Sâm, tôi đã nói tôi không rãnh.” Mục Táp cất cao giọng,“Đồ của tôi đâu?”
Cảnh Chí Sâm vẫn đủng đỉnh mở cửa tủ lạnh, lấy hai chai nước uống, xoay người tới chỗ Mục Táp, cười nói:“Cơn tức không nhỏ nhỉ. Nước lê sẽ giúp em hạ hoả đấy.”
Mục Táp không nhận.
Cảnh Chí Sâm nhíu mày, đặt hai chai nước xuống bàn thuỷ tinh. Sau đó anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Mục Táp, không nhịn nổi thở dài thườn thượt “Chẳng nhẽ em định tránh né anh cả đời à? Em chán ghét anh đến nỗi dự định không bao giờ nói chuyện với anh nữa sao?” Ánh mắt anh ta dò xét khắp khuôn mặt Mục Táp, tiếp tục hỏi,“Em vẫn để bụng chuyện anh giấu giếm mối quan hệ của anh và Mục Kiều, đúng không?”
“Bây giờ nói mấy chuyện này, anh không thấy vô ích hả?” Mục Táp nói,“Về sau, anh cứ đi con đường riêng của anh, đường tôi tôi tự đi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mà nhỡ có đụng mặt nhau thì lịch sự mỉm cười một cái là đủ, còn những thứ khác, hoàn toàn không cần thiết”
“Thế à?” Cảnh Chí Sâm nhấc đôi chân dài, áp sát Mục Táp, đáy mắt bắn tia cười thâm hiểm, anh ta cố ý hạ thấp giọng, gần như thều thào,“Anh lại cảm thấy rất cần thiết. Bây giờ quan hệ của anh và Mục Kiều khá thân thiết, e rằng sau này… chúng ta phải thường xuyên đụng mặt. Nếu hễ gặp mặt là em lại tránh anh như tránh tà, thể nào người khác cũng sinh nghi”
Mục Táp chưa kịp phản bác. Anh ta đã đặt tay trên vai cô, lòng ngón tay như có như không chạm vào mái tóc cô, nhìn cô trìu mến:“Táp Táp, anh đâu phải kẻ thù của em, vì sao em luôn nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập địch ý? Dù sao chúng ta đã từng kề vai sát cánh ở Duy Cách suốt bốn năm, cũng xem như là chiến hữu thân thiết.”
Khi phát ra hai chữ ‘thân thiết’, anh ta cố ý nhấn giọng rõ ràng, tựa hồ khơi gợi những cảm xúc ngày xưa cho cô.
Cảnh Chí Sâm có tài dùng ngôn ngữ để điều tiết bầu không khí xung quanh, thậm chí anh ta chỉ cần dùng một động tác nhỏ như là một cái chớp mắt, hoặc một nụ cười thân thiện cũng đủ khiến người ta bị mê hoặc, bất luận là trên thương trường hay tình trường.
Chiến hữu thân thiết, Mục Táp nghe bốn chữ này…..thật sự quá đỗi châm chọc.
“Em nói có đúng không, Táp Táp.” Tay anh ta vẫn đặt trên vai cô, dùng lực không nặng không nhẹ. Ánh mắt anh ta trầm tĩnh bao khắp khuôn mặt cô, như thể đang trần thuật một chuyện bình thường trong cuộc sống .
“Cảnh Chí Sâm, hiện tại chỉ có hai chúng ta, làm ơn lột mặt nạ giả dối của anh xuống giùm.” Mục Táp nghiêm túc đáp trả,“Anh sớm biết bốn năm nay, những việc tôi làm là vì điều gì, bất kể động lực hay mục tiêu của tôi, đều chỉ xoay quanh một thứ duy nhất. Chẳng phải IQ anh cao lắm sao, chưa kể khôn lỏi là số một, thế mà lại không nhận ra tôi thích anh? Mỗi khi tôi nản lòng thoái chí, anh lại bố thí chút tình cảm để làm mồi nhử, châm lên ý chí chiến đấu cho tôi. Một lần rồi lại một lần, tôi hệt như con rối, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tôi thừa nhận, ở phương diện này, anh là cao thủ. Một kẻ ngu như tôi, không thể là đối thủ của anh, tôi thua đẹp mặt lắm rồi. Hiện tại anh và Kiều Kiều đã công khai quan hệ, đồng nghĩa với việc chúng ta chấm dứt trò chơi ái muội đó.”
Trước kia, anh ta và cô đều là những người độc thân tự do. Lúc ấy, hai người họ chơi trò ỡm ờ, đưa đẩy tình cảm. Tuy rằng, cô luôn phải sống trong cảm giác bất an, lo được lo mất, song thỉnh thoảng vẫn có tí ngọt ngào lãng mạn. Nhưng bây giờ cô sắp lập gia đình, anh ta cũng đã đến với em gái cô, nếu tiếp tục duy trì tình cảm mập mờ khi gần khi xa ấy…. quá ghê tởm, chả bằng cầm thú.
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, bật tiếng cười khẽ:“Dù em tin hay không, anh vẫn phải nói, anh kh