
Tác giả: Mạn Nông
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341714
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1714 lượt.
ời gian nữa.
Màn đêm buông xuống, tôi định đuổi anh về. Nhưng dưới sự ngang ngạnh kì kèo của anh, tôi vẫn là chậm rãi đi vào giấc ngủ trong vòng ôm ấm áp kia. Tất cả, đều thuận theo tự nhiên đi.
Từ từ sẽ đến, tự nhiên sẽ đến.
Tương lai, sẽ tốt lên.
Ánh mặt trời, vào đông đặc biệt được hoan nghênh hơn. Ấm áp lòng người, chiếu rọi mọi vật.
Tôi hy vọng mình có thể giống như ánh mặt trời vào đông này, không quá nóng, vừa đủ ấm.
Sau khi hướng dẫn xong vài thanh thiếu niên có trở ngại về tâm lý, tôi ra khỏi trại an dưỡng. Buổi chiều ở trường học đặc biệt còn có hai tiết học tiếng Anh cần tôi.
Vội vàng giải quyết cơm trưa, tôi gọi một chiếc xe đi đến trường học.
Điện thoại vào lúc này lại vang lên.
Nhìn dòng người ngoài cửa sổ, cảm thán thế sự đổi dời. Tôi bây giờ, dường như càng nhìn thoáng hơn so với trước kia.
Thu lại cảm xúc của mình, mang theo nhiệt huyết chứa chan, tôi đi vào trường học này.
“Chào cô, La tiểu thư.” Nghênh đón tôi là một người đàn ông trẻ tuổi chứ không phải chủ nhiệm Trương tiếp xúc với tôi lúc đầu.
“Chào anh, tôi là La Tâm Âm.”
“Tôi là Nghiêm Triển Đông, hiệu trưởng của nơi này.”
Hiệu trưởng? Tôi hơi nhíu đôi mày thanh tú. Người đàn ông này nhìn qua cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi. Bộ dáng cao lớn tuấn tú ngược lại giống như một người mẫu hơn là một hiệu trưởng của trường khuyết tật.
“Toàn bộ lịch dạy học của cô đã được sắp xếp trong bảng biểu, vô cùng cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.” Người đàn ông gọi là Nghiêm Triển Đông kia cười cười, trợ lý ở phía sau cầm trong tay một bảng biểu.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy, cẩn thận xem.
Lịch dạy học không nhiều lắm, sắp xếp cũng rất hợp lý. Tôi ngẩng đầu lễ phép cười cười.
“Nếu cô không thấy có vấn đề gì, Tiểu Lý sẽ đưa cô đến văn phòng.”
“Vâng không có, cám ơn anh.”
Lễ phép nói lời cảm ơn xong, tôi đi theo cô gái gọi là Tiểu Lý này vào một căn phòng rộng rãi.
Cửa sổ vô cùng lớn đem ánh mặt trời vào đông hấp thụ hết vào, mấy bàn làm việc được thiết kế hình cung nối liền với nhau. Vừa có cảm giác mới mẻ, lại không mất đi sự riêng tư. Vài giáo viên đã ngồi vào vị trí làm việc. Nhìn thấy tôi, đều đi tới chào hỏi.
“Tôi là La Tâm Âm, mong được chiếu cố nhiều.”
Sau khi lễ phép đáp lại họ, tôi ngồi vào chỗ của mình. Lấy sách vở và nội dung bài học đã soạn tối hôm qua xem xét cẩn thận.
Môi trường làm việc mới, khởi đầu mới. Mọi thứ đều tốt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Nơi này sở dĩ được xưng là trường học đặc biệt, vì học sinh đều là những đứa trẻ trí lực rất thấp và những đứa trẻ hành động khó khăn.
Mà tôi, cực kỳ sẵn lòng đem tất cả những gì mình biết dạy cho bọn trẻ.
Lớp học vui vẻ, thân thiết hỗ trợ lẫn nhau, bọn trẻ nhận được tri thức, tôi cũng nhận được vui vẻ.
Một giờ ngắn ngủi, thoáng cái đã trôi qua.
Vừa trở lại vị trí làm việc đã bị trợ lý của hiệu trưởng Tiểu Lý kêu đi qua.
“Hiệu trưởng Nghiêm ở bên trong, mời cô La.”
“Cám ơn.”
Khẽ gõ cửa, tôi chờ đáp lại.
“Mời vào.”
Theo tiếng trả lời, tôi đi vào.
“Chào hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi lễ phép chào hỏi.
“La tiểu thư, mời ngồi.” Nghiêm Triển Đông đứng lên, ý bảo tôi ngồi vào sô pha. Anh ta cũng đi đến ngồi xuống đối diện tôi.
“Có việc gì sao?”
“Tôi vừa thông qua camera điều khiển xem tiết học của cô. Vô cùng tốt!”
“Cám ơn.”
“Thật sự rất cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.”
“Không cần cảm tạ đâu, chính tôi cũng rất hưởng thụ mà.”
“Tôi rất vui khi nghe cô nói vậy. Có thể thấy được, La tiểu thư là một người giàu lòng yêu thương.”
“Anh quá khen rồi.” Tôi cười cười, không khỏi ngượng ngùng. Dù sao lòng yêu thương này cũng chỉ mới từ hai năm nay.
“Là thế này, tôi nghe nói La tiểu thư là một bác sĩ tâm lý, không biết cô có bằng lòng đảm nhiệm luôn giáo viên hướng dẫn tâm lý của trường hay không?”
“Vô cùng vinh hạnh.” Tôi cười trả lời, giúp đỡ việc rất nhỏ đương nhiên sẽ đồng ý rồi.
“Vậy hết sức cảm tạ cô rồi!” Nghiêm Triển Đông có chút kích động, vươn tay nắm chặt tay tôi.
“Không có gì đâu, chỉ cần sắp xếp thời gian rộng chút là được rồi.” Rút tay mình về, tôi có chút xấu hổ nói.
“À…… được.”
“Vậy…… xin hỏi anh còn việc gì không?”
“Đã hết rồi.”
Nụ cười như ánh mặt trời hiển lộ trên mặt Nghiêm Triển Đông, anh ta đứng dậy đưa tay ra, lại cảm tạ tôi lần nữa.
Lễ phép bắt tay lại anh ta, tôi cười cười.
Sau đó ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Để dễ dàng hòa nhập với các học sinh hơn, tôi quyết định dùng nhiều thời gian một chút để hiểu biết thêm về bọn trẻ, giúp bọn trẻ dần dần quen thuộc với tôi.
Đi đến sân thể dục, tôi chủ động cùng bọn trẻ chơi trò chơi, trò chuyện đến tận trời.
Giao lưu vui vẻ, bộc lộ hết với nhau.
Tuy rằng tồn tại cùng một thế giới, nhưng lại có quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau, chỉ có cảm giác đau xót luôn theo bên mình là giống nhau.
Trao đổi tâm linh trên thực tế là một quá trình giúp đỡ lẫn nhau, từ nơi bọn trẻ, tôi cảm thấy mình có