
Tác giả: Mạn Nông
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341713
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1713 lượt.
đều khôi phục lại trạng thái bình thường giống trước kia, nhưng chỉ duy nhất một việc là tôi không thể làm được.
Đó là làm tình.
Ôm nhau mà ngủ, gần như đã thành hành vi thân mật nhất giữa chúng tôi rồi.
Xem ra, có một vài thứ chung quy là vẫn thay đổi……
“Tôi nói một người đàn ông như anh, lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi thôi, tôi đây không phải cũng đã mời anh ăn cơm rồi sao!” Trong nhà hàng, tôi cười nhìn Quý Phong Nhiên nói.
Vì nhận lỗi, cơm tôi cũng mời rồi, thế mà vẫn còn mang bộ dạng khó chịu.
“Ôi…… Đàn ông các anh đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh ta vẫn không để ý tới tôi như cũ, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sao không nhận điện thoại?” Sau đó vừa mở miệng đã chất vấn.
Anh ta im lặng .
Sau đó dùng ánh mắt ‘tôi hiểu hết’ nhìn tôi.
“Anh ấy bị sốt, trong nhà lại không có ai, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.” Tôi cũng không biết mình vì sao lại giải thích cho anh ta nghe, nhưng tự nhiên liền buột miệng thốt ra .
“Cô có nghĩ tới cậu ta vì sao bị sốt, còn chạy về nhà không?” Một lúc lâu sau, Quý Phong Nhiên nói một câu như vậy.
“Anh ấy……” Tôi không có lời nào để nói.
“Một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, đừng nhìn đơn giản quá.” Anh ta điềm nhiên như không mà nói.
“Tôi cũng không ngốc.” Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười.
Quý Phong Nhiên cho rằng tôi thật sự ngốc đến nỗi không biết đó là Lôi Nặc thử nghiệm tôi sao? Nhưng anh quả là bị sốt thật. Mượn cớ bị sốt để xem tôi có còn lo lắng, quan tâm đến anh hay không. Điểm ấy, đương sự như tôi đây lại không rõ ràng được sao! Cùng Niếp Phong rời khỏi trước mặt mọi người, ôm nhau ở trong sân, một đêm không về nhà. Những việc này dù là ai cũng sẽ bắt đầu hoài nghi. Huống hồ anh còn là một người chồng.
“Đây gọi là một người nguyện đánh một người nguyện chịu sao?” Trong giọng nói anh ta mang theo châm chọc.
Câu này làm tôi vô cùng không vui.
“Tối thiểu phương thức của anh ấy tôi có thể chấp nhận được, vẫn tốt hơn việc chất vấn trực tiếp ngu xuẩn kia.”
Nếu vì muốn xác định được tâm ý của tôi, anh chỉ cần qua loa một chút cho xong chuyện là được, nhưng sau một hồi nói thật lòng, đã đủ để đền bù lại rồi. Huống chi anh còn bị bệnh thật, tôi biết anh là đang cược. Cược tôi có còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh, tiếp tục quan hệ vợ chồng này hay không. Cho nên sau khi xác định được chắc chắn rồi, anh cũng liền rộng mở tấm lòng với tôi. Tôi hiểu được tất cả những hành động của anh, dù sao tôi cũng hiểu anh rất rõ. Cũng như chính anh đã nói, anh vẫn luôn không phải là một người tốt gì.
“Cô…… yêu cậu ta sao?” Quý Phong Nhiên hỏi.
Tôi lại xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Sao anh lại hỏi như vậy?”
A……
Anh ta lại cười mà không nói.
Dáng vẻ tươi cười kia ý vị sâu xa, làm cho người ta khó có thể quên.
“Anh, không phải là thích tôi đó chứ?” Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.
Ha ha ha……
Anh ta ngửa mặt lên trời cười to. Giống như tôi nói chuyện buồn cười nhất thế kỷ vậy.
Nhưng vì sao nụ cười nhìn như rực rỡ kia chỉ dừng lại ở trên mặt, mà không phải ở trong mắt.
Ông trời……
Người đàn ông này, thật sự có ý với tôi!
“Có khủng bố đến vậy sao?” Mày rậm của anh ta chậm rãi nhướng lên, cười nói.
“Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại, nhìn cặp mắt sắc bén kia của anh ta, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Cô nhìn ra rồi, không phải sao?” Anh ta thản nhiên nhìn tôi.
“Ừm.” Tôi không được tự nhiên gật gật đầu.
“Vậy cũng tốt, tôi đỡ phải nói ra những lời thổ lộ buồn nôn chết người. Nói đi!” Anh ta ngượng nghịu dựa ra sau một cái, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi chằm chằm.
“Gì?!” Tôi không rõ phải nói gì.
“Nói cảm giác của cô, tôi muốn nghe một chút.”
Cái gì chứ! Làm gì có ai thổ lộ mà lại mang một bộ dáng đương nhiên như vậy, còn bảo người ta nói cho anh ta nghe một chút nữa chứ.
“Anh có bệnh à?” Tôi lo lắng nhìn anh ta.
“Vậy nghĩa là không có ý nghĩa gì hả.” Anh ta giả bộ không sao cả nói xong, cũng không biết hành động của mình có bao nhiêu ngốc!
Tôi nhìn anh ta không nói gì. Người đàn ông kỳ lạ này!
“Ăn cơm nhanh lên đi.” Tôi thúc giục anh ta, muốn chuyển hướng đề tài này.
“An ủi tôi một chút đi, ôm một cái thì sao?” Anh ta đột nhiên đến ngồi cạnh tôi.
“Này –”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị anh ta ôm chặt lấy .
“Tôi là nghiêm túc.” Anh ta nhẹ nhàng để lại bên tai tôi một câu như vậy.
Sau đó buông lỏng tôi ra, ngồi trở lại chỗ cũ.
Sự im lặng……
Tiếp tục lan tràn.
Mãi đến khi chúng tôi lặng im dùng xong bữa, anh ta đi lấy xe.
Ài……
Cảm giác thật kỳ quái!
Lớn như vậy không phải chưa từng có ai thích, cũng không phải chưa từng được thổ lộ. Nhưng tôi bây giờ cũng đã coi như là một thiếu phụ đã có gia đình! Người đàn ông kia chẳng lẽ thật sự không lo ngại gì sao! Điểm mấu chốt là đạo đức mà một chút cũng không có sao a!
Phiền muộn!
Đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn! Mọi người đều nói tình yêu văn phòng ồn ào là không nên!
Thích thì c