
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1004 lượt.
br>Anh thấy rõ màu phấn hồng kia trong nháy mắt biến thành màu đỏ, rốt cuộc, không kiềm chế nổi nữa, ôm cô, đè lên vách tường, cập nhật chương mới nhất ở Lê Quý Đôn anh tiến tới gần cô gần đến mức có thể nghe thấy được hương thơm mùi vị của cô, khiến người ta phải nổi điên.
"Thủy Tinh, để anh hôn một cái, hử?" Môi của anh, cách môi cô không tới một cm, phun ra khí nóng, phun trên môi cô, trong hô hấp tất cả đều là hơi thở phái nam nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu của anh.
Chân cô có chút chút như nhũn ra, đầu choáng váng hoa mắt, lại phải cố gắng tỉnh táo lại.
". . . . . . Hạ Viễn Hàng!" Rõ ràng nên cự tuyệt nghiêm túc, nhưng nói ra khỏi, lại có mấy phần mùi vị hờn dỗi.
"Hôn một cái, hử?" Anh không hôn lên ngay, lại nói nhỏ nhẹ bên bờ môi cô.
"Thủy Tinh?" Tay anh từ từ vuốt ve ở vòng eo tinh tế, mảnh như vậy, nhỏ như vậy, bàn tay vừa nắm, vậy mà đầy trong lòng bàn tay.
Như vậy, cuối cùng muốn cô trả lời thế nào? Ngoài mặt là lễ phép đang cầu xin đồng ý của cô, nhưng hành động của anh, là mười phần vô lại, làm sao cô có thể cho rằng ở phương diện tình cảm anh vô cùng biết tự kiềm chế? Trừng anh, lại không có nửa điểm lạnh lùng thường ngày, ánh mắt như nước, đột nhiên nóng giận, vẻ mặt tươi đẹp sinh động, "Rốt cuộc anh muốn hôn hay không. . . . . ."
Chưa nói xong lời nói, bị anh ngậm vào trong môi.
Đương nhiên anh muốn hôn!
Đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, cũng là lần thứ hai bọn họ hôn nhau, vẫn không lưu loát như cũ, thiếu hụt thành thạo như cũ, nhưng lửa lại nóng khiến người ta cả người run rẩy.
Anh nặng nề hôn trên môi cô, giữa môi và vuốt ve môi hết lần này đến lần khác. Yêu chết hương vị thanh thuần nhàn nhạt, ngọt vừa vừa, giống như nước suối trong núi sâu, tự nhiên mà thuần túy. Không thỏa mãn mà liên tục hôn, theo bản năng, anh duỗi lưỡi qua liếm đôi môi tinh tế của cô, lúc cô mở miệng thở thì khẽ đi vào dò xét, sau đó dạo trong thế giới khác biệt.
Không có phiền phức, lúc ban đầu anh chỉ là đưa vào, mút từng chút từng chút, nhưng đàn ông giống như sinh ra đã được thiên phú về phương diện này, hơn nữa, đối diện với anh là cô gái mà anh thích, loại ý niệm cuồng dã muốn nếm toàn bộ cô từ trong ra ngoài kích thích bản năng của anh.
Đầu lưỡi của anh càng lúc càng lớn mật, liếm qua tất cả các nơi kín đáo trong miệng cô. Trong lúc vô tình cọ xát qua lưỡi cô, cả người giống như bị điện giật, giống như khai phá một nơi nào đó thiêng liêng, quấn lấy lưỡi của cô, nặng nề ma sát qua lại, muốn tìm sự phối hợp của cô.
Cơ thể tinh tế run rẩy dưới bàn tay của anh, loại mềm yếu hiếm thấy đó, làm cho anh yêu thích tột đỉnh, hơi thả lỏng môi lưỡi, ngậm môi dưới của cô, nhấm nháp trong miệng. Đương lúc cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chặn lên, mút chặt lưỡi cô, nóng bỏng mà mút, điên cuồng uống nước miếng trong veo của cô.
Anh yêu chết cái lưỡi mềm mại này của cô, quấn lấy cô kéo về trong miệng mình, thật sự muốn cứ như vậy mà ăn sạch cô.
"Ưmh. . . . . ." Tiếng rên rỉ nhỏ, bật ra từ trong miệng cô, loáng thoáng trong không khí, khi cô nghe vào tai trong nháy mắt chợt cứng đờ, này, đây thật sự là âm thanh của cô sao? Ngọt như vậy, ngọt giống như mật ong hoang dại, ngán đến tan không được, mềm mại như vậy, mềm mại giống như đóa hoa run rẩy nở trong tim, non nớt không thể nói.
Dĩ nhiên Hạ Viễn Hàng cũng đã nghe thấy âm thanh rên rỉ kia, lưu luyến buông môi cô ra, muốn ăn sạch từng tế bào trên môi mỏng, lúc này sự nam tính trong đôi mắt hoàn toàn bị nóng bỏng xâm lược, bên môi, là ý cười nhạt, "Thủy Tinh. . . . . ."
"Không cho nói!" Cô bị bao phủ bởi sự xấu hổ trước nay chưa từng cô, thật nhanh đưa tay che môi anh.
Anh cười rất nhiều, tại sao cô có thể đáng yêu như thế? Nhìn đôi môi hoàn toàn bị anh hôn, đôi môi mềm mại trơn bóng, làm anh động lòng, duỗi lưỡi liếm lòng bàn tay của cô, lòng vì da thịt non mềm mà say mê.
Anh thật đúng là hư, Diêu Thủy Tinh vội vàng rụt tay lại, rất khó khăn để không chú ý tới lòng bàn tay ẩm ướt muốn thiêu người.
Nhưng anh lại không muốn bỏ qua thẹn thùng khó thấy được này của cô, bắt lỗi, ý xấu hỏi: "Không cho nói cái gì, hả?"
"Hạ Viễn Hàng!"
Da mặt thật mỏng nha! Duỗi ngón tay, thăm dò vào môi cô, chuẩn bị quấn lấy lưỡi mềm mại, "Được, Thủy Tinh bảo bối của anh, anh không nói, em kêu nữa cho anh nghe, hử?"
Anh! Diêu Thủy Tinh khiêu khích cắn ngón tay muốn làm chuyện xấu của anh, trong con ngươi trong suốt tràn đầy tức giận.
Sau khi đùa giỡn, anh rút ngón tay ra, hôn một cái vỗ về trên môi cô, lẩm bẩm: "Lần sau." Không nhìn ánh mắt mang theo tức giận của cô, mở cửa phòng, ôm cô đi vào.
Diêu Thủy Tinh nhìn cái bát bốc hơi nóng trên bàn, có chút thất thần.
Trên sợi mì nhẹ nhàng khoan khoái trước mặt rắc hành lá cắt nhỏ tinh tế, nước canh trong vắt mang theo khói có hương vị nồng nàn, món ăn rất đơn giản, nhưng vào giờ khắc này, cô lại không biết nên phản ứng ra sao.
Sau khi anh cho cô một nụ hôn nóng bỏng, bưng lên một cái bát ở trước mặt, đây là loại cảm giác như thế nào?
"Sinh nhật sao có thể thiếu mỳ trường th