Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khống Chế Tuyệt Đối

Khống Chế Tuyệt Đối

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015

Lượt xem: 134559

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/559 lượt.

nh mắt Diệp Ân nóng lên, hơi quay đầu đi: “Nhưng chúng ta —— “
“Anh sẽ sửa.” Mạch Nha cắt ngang cô, hung hăng lấy hơi rồi mới nói tiếp, “Anh nghĩ qua, là anh không tốt. Em có mục tiêu của em, anh không nên ngăn cản. Anh sẽ ủng hộ em, sẽ chờ em. Còn có một năm mà thôi, em trở về, chúng ta liền kết hôn.”
Diệp Ân khó tin nhìn anh.
Mạch Nha lấy từ trong túi ra một vật, dưới ánh sáng này nhìn không rõ rầng, trong chiếc hộp nhung tơ màu xanh, nhẫn kim cương rạng rỡ tỏa sáng.
Trái tim cô kinh hoàng, nhưng nghĩ mà hơi sợ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Bạc Diệc Nam.
Rất nhanh nhớ lại chuyện ở đỉnh núi đêm đó, cô gái kia cầm tay anh đặt lên bộ ngực trướng phình, hơn nữa ngày hôm sau lúc cô gái kia nhìn lén anh, hai má ửng đỏ bộ dáng e lệ. Còn có mấy ngày này anh cũng không trả lời tin nhắn của cô, nếu như ngày đó là do có việc bận vậy thì mấy ngày này tại sao vẫn không có tin tức, thái độ như vậy đã rất rõ ràng.
Mạch Nha quan sát sắc mặt cô, đem nhẫn và chiếc hộp bỏ vào lòng bàn tay cô:”Chúng ta hãy cùng nỗ lực một lần.”
Khi còn trẻ là lúc tình yêu đáng quý nhất, hai người lại cùng nhau nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên. Diệp Ân không biết trả lời thế nào, Mạch Nha một mực chờ cô bao nhiêu năm. Nhưng mà trước đây khi bọn họ mới chia tay, cô ngẫu nhiên đã phạm sai lầm cùng Bạc Diệc Nam…
Nghĩ đến Bạc Diệc Nam, tất cả lý trí Diệp Ân đều trở về: “Xin lỗi Mạch Nha, em —— “
Cô muốn nói lại thôi, nhìn đôi mắt anh sáng lên chờ mong, lời cự tuyệt nơi cổ họng như bị ứ lại, không thốt lên được.
Mạch Nha run run chân mày, còn đang chờ cô đáp lại, nhìn ra sự chần chừ trên mặt cô, anh nôn nóng lại dùng lực đem cô ôm vào trong lòng: “Anh một mực chờ em, hay là em không muốn tốt nghiệp rồi kết hôn luôn? Vậy em muốn lúc nào anh tùy em, chỉ cần em trở về.”
Giọng nói anh khẩn thiết, những lời kia Diệp Ân càng khó nói nên lời.
“Vì sao không cho anh ta đáp án chân thật.”
Một giọng nam lạnh lẽo đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Diệp Ân bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, phía sau lưng tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Diệc Nam lười biếng tựa bên tường, trên mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình.
Cái gọi là bắt gian tại trận, cũng không khác gì cái này?
Diệp Ân thực sự cảm thấy thẹn tâm, cho nên theo bản năng liền lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn người con trai bên tường.






Hồ Đồ
Sau khi về nước, Diệp Ân phát hiện quan hệ giữa cô và Bạc Diệc Nam có chút mệt mỏi, bọn họ là người yêu mà chẳng ai chủ động liên hệ với đối phương. Tựa như lúc này, Bạc Diệc Nam hai tay đút túi, thần sắc bình thản so với cô đang quẫn bách lại có chút buồn cười. Anh im lặng đứng ở nơi đó, không biết đã đứng bao lâu, Diệp Ân theo trực giác nghĩ nên giải thích với anh, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt anh lạnh băng mà hờ hững, một chữ cô cũng không nói nên lời.
Phản ứng của Bạc Diệc Nam không giống với những gì cô nghĩ.
Diệc Nam nhìn hai người rồi mới chậm rãi đi tới, đứng sóng vai đối diện với hai người, anh đảo mắt nhìn người có vẻ dư thừa kia.
Trong lòng anh có chút đau như có cái gì đó sắc nhọn hung hăng đâm vào. Anh cố gắng quên đi cảm xúc thật sự lúc này, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua đôi mắt khẩn trương và bất an của cô: “Anh cũng muốn biết đáp án của em.”
Từ nhỏ cô đã được giáo dục về lễ nghi điều đó cho cô biết lúc này không nên tùy tiện gật đầu thừa nhận, thế nhưng lời nói của Bạc Diệc Nam làm cho cô rất không thoải mái. Cô rõ ràng không có đáp ứng, nhưng đối phương dường như không thèm nghe cô giải thích.
Diệp Ân khẽ chau mày nhìn kỹ Bạc Diệc Nam, giọng nói như nghẹn ở cổ họng.
Mỗi sự kiện người con trai này làm vì cô đều hiện ra rõ ràng trong đầu, một màn này, thật sâu khắc vào trong trí nhớ. Cô không muốn tổn thương anh, thế nhưng lúc này đầu óc rất loạn, Mạch Nha với cô mà nói đương nhiên là không giống như vậy, yêu một người con trai nhiều năm như vậy, thậm chí buông tôn nghiêm để đồng ý tiến tới hôn nhân, cô không có cách nào tránh được sự ảnh hưởng, dù trong thâm tâm có yên lặng cũng sẽ sinh ra mấy phần rung động.
Thế nhưng… Bạc Diệc Nam thì sao?
Lúc đó Diệp Ân cũng không biết, nhưng sự do dự này đã sớm biểu thị cho đáp án trong lòng cô. Nếu như đủ yêu Mạch Nha, thì tại sao cô còn có thể dao động tâm tư?
Diệc Nam vẫn quan sát sắc mặt cô, cặp mắt đen nháy thoáng qua do dự, chần chừ, mỗi một loại biểu tình đều giống như là lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt vào trái tim anh.
Thời gian cô trầm mặc càng lâu, đáp án lại càng rõ ràng.
Bạc Diệc Nam khóe miệng bắt đầu mỉm cười, khẽ than thở: “Diệp Ân, em như vậy… Càng làm cho anh thất vọng.”
Anh nói xong xoay người bước đi, dáng người cao ngất, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn biểu tình lúc này của cô. Diệp Ân ngẩn ngơ tại chỗ, ngực rầu rĩ dường như thở không nổi. Không chút suy nghĩ cô liền đuổi theo, dang tay ngăn cản anh.
Khó khăn thở ra, chỉ còn lại đây đó hô hấp kiềm chế, Diệ


Duck hunt