
Bước Vào Tim Em Nhẹ Nhàng Như Thế
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 134546
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/546 lượt.
liệu nấu ăn, thậm chí không cần anh giúp, liên tiếp đẩy anh ra ngoài: “Trước đây chỉ do em không có thời gian, không có nghĩa em thực sự không biết làm, anh đợi ở bên ngoài là được rồi.”
Diệc Nam đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô một cái, nhíu mày: “Vậy tại sao bây giờ có thời gian?”
Diệp Ân quay đầu lại nhìn anh nói, con ngươi khẽ đảo rồi mới nói: “Gần đây bài vở không cần vội.”
Cô thế nào cũng không nói cho Diệc Nam, hiện tại cô muốn bù đắp, trước đây Diệc Nam thực sự đã làm rất nhiều việc vì cô, bây giờ chỉ có thể cố hết sức đối xử với anh thật tốt. Những lời này nói ra chỉ làm Diệc Nam thêm gánh nặng, anh đáng giá có được cô gái tốt, tuyệt đối không phải như cô chỉ biết tiếp nhận mà không hiểu báo đáp.
Diệp Ân cảm giác mình là tự làm tự chịu, người phải bị mất đi mới hiểu được hối hận, cô cũng không cách nào ngoại lệ.
***
Đây là lần đầu tiên Diệc Nam ăn cơm Diệp Ân nấu, thức ăn khéo léo được bày lên bàn. Diệp Ân có chút khẩn trương, ngồi đối diện anh giống như phỏng vấn tốt nghiệp.
Diệc Nam chậm rãi nhấm nuốt xong mới gật gật đầu: “Có tiềm chất của mẹ hiền vợ giỏi*.” (* gốc là: hiền thê lương mẫu)
Diệp Ân mím môi cười, lại gắp rất nhiều rau vào bát anh, lúc này không khỏi nghĩ đến, trước đây khi cùng một chỗ vì sao không thể đối tốt với anh hơn một chút, ít nhất hiện tại cũng sẽ không tiếc nuối.
Sau khi ăn xong Diệc Nam giúp rửa bát, hai người yên tĩnh đợi trong phòng bếp, chỉ có tiếng dòng nước chảy ào ào, không ai gợi chuyện trước.
Diệc Nam lau khô chén đĩa đặt lên giá, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn cô gái vẫn đang trầm mặc, trầm ngâm vài giây, vẫn là chủ động hỏi ra lời: “Mấy ngày nay tư tưởng không tập trung, làm sao vậy?”
Diệp Ân cử động một chút, trái tim bắt đầu nhanh chóng đập lên thình thịch, ngoài miệng lại còn gắng gượng chống đỡ: “Anh nhìn lầm rồi.”
Diệc Nam xoay người cô chống lại tầm mắt của mình, con ngươi sắc hơi trầm xuống: “Diệp Ân, đối với em nói thật khó như vậy sao?”
Hai tay Diệp Ân dính đầy bọt biển cứng ở giữa không trung, cô nhìn đôi mắt đen bóng của người con trai gần trong gang tấc, bên trong giống như tran đầy cổ vũ và chờ mong, nhưng cô có chút khó hiểu.
“Biết vì sao em lại sống mệt mỏi như vậy không? Bởi vì cho tới bây giờ chính em cũng không biết mình muốn cái gì, lại càng không hiểu chính mình thực sự quan tâm tới cái gì. Ở đây, rốt cuộc muốn cái gì?”
Lòng bàn tay Diệc Nam nhẹ nhàng che trước ngực cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm nhìn cô: “Anh một mực chờ em mở miệng, chuyện ở đỉnh núi lần trước không thèm hỏi, bây giờ thì sao? Vẫn là một chút cũng không quan tâm?”
Diệp Ân ngồi trước bàn ăn vắng vẻ, ánh nắng sáng sớm lặng lẽ theo bệ cửa sổ chiếu xuống tràn khắp gian nhà trọ, trong không gian rộng lớn như thế lại chỉ còn một mình cô.
Diệc Nam đi rồi, đêm qua sau khi nói những lời đó, vẻ mặt đông lại nói với cô một câu: “Cho tới bây giờ, trái tim anh chưa từng thay đổi, anh đang đợi em chủ động, nhưng đợi lâu như vậy, một lần lại một lần, chờ tới chỉ là thất vọng mà thôi.”
Lúc anh nói lời này nét mặt đau thương, nói chung là thực sự thất vọng về cô.
Lúc này Diệp Ân mới dần dần tỉnh ngộ, tất cả mọi việc Diệc Nam làm, có lẽ chỉ vì muốn cô chủ động một lần, anh chủ động lâu như vậy, cũng có lúc mệt mỏi.
Diệp Ân nói chuyện vụng về, đứng ở đó không biết nên biểu đạt tấm lòng của mình thế nào, dưới tình thế cấp bách chỉ liên tiếp lắc đầu.
Diệc Nam nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo cô đừng mở miệng: “Đừng vội trả lời anh, anh không có nhiều thời gian cùng em lăn qua lăn lại, đáp án này, nói ra khỏi miệng chính là suốt đời.”
Diệp Ân có thể hiểu được ý của Diệc Nam, là anh muốn mang cơ hội cuối cùng bày ra trước mặt cô, anh và Mạch Nha không giống nhau, so với Mạch Nha bản lĩnh của anh trực tiếp quả quyết hơn nhiều.
Diệp Ân cẩn thận nghĩ tới vấn đề Diệc Nam hỏi mình tối hôm qua, rốt cuộc cô muốn cái gì? Đáp án này, mấy năm nay cũng không dao động, điều cô muốn chính là một phần tôn trọng, một phần tình cảm đơn thuần, bất kể là tình yêu hay là tình thân.
Thế nhưng lúc này, cô hình như bắt đầu dao động, theo đuổi nhiều năm như vậy, bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh, thậm chí vì thế trả giá rất nhiều, bỏ lỡ Mạch Nha, cũng bỏ lỡ quãng thời gian nên có hỉ nộ ái ố.
Cuộc đời cô cực kì nhạt nhẽo, sau tuổi mười sáu cô quá ngu ngốc, sống không ý nghĩa, cho dù tương lai đạt được kết quả mong muốn, sẽ thực sự vui vẻ sao? Khoảng thời gian này, cô cho rằng mình lại lần nữa mất đi Diệc Nam, mới phát hiện đối với mình mà nói anh có bao nhiêu quan trọng, lại một phần trách nhiệm tình cảm bày ra trước mặt, nếu như lỡ mất dịp tốt, sau này có thể có được phần hạnh phúc này không?
Diệp Ân suy nghĩ thật lâu, trong lòng mơ hồ có đáp án, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ, rất lâu sau bên kia mới cầm máy, truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp của mẹ Kiều Chi: “Ân Ân, gọi điện có việc gì thế con?”
Diệp Ân nghe giọng nói của mẹ, tâm trạng bắt đầu trấn tĩnh, dùng sức nắm di động khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng