Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134439

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/439 lượt.

n khẽ nắm cánh tay, hoặc nắm vạt áo anh tới tận sáng.
Thực ra cũng có một thời gian cô ngủ không tốt, hay nói mơ, cuộn tròn trong chăn, thậm chí còn đạp anh lúc đang mơ ngủ, có thể nói là ngủ không yên giấc. Có mấy lần anh không thể không tỉnh dậy lúc đêm khuya thanh vắng, nhưng lại không thể làm gì cô, chỉ sang phòng khác ngủ một mình.
Bởi dạo đó việc làm ăn rất bận rộn, anh luôn cảm thấy thiếu ngủ trầm trọng.
Nhưng cô không chịu buông tha, nửa đêm lại gõ cửa phòng khách thì thầm: “Em không thấy anh đâu cả...”, giọng nói mơ mơ hồ hồ, nghe là biết còn chưa tỉnh táo, chắc rằng cô dậy đi vệ sinh và phát hiện anh không còn nằm bên.
Giang Dục Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bởi nếu giả vờ không động đậy, cô sẽ đứng thi gan ở cửa, thế là anh đành phải trở lại phòng tiếp tục ngủ cùng cô.
Trong đêm tối tịch mịch, hơi thở của cô cứ nhẹ nhàng phả vào cổ anh, cảm giác hệt như những chiếc kẹo bông mà hồi nhỏ anh từ ăn, mang vị ngọt thanh thanh, vừa ấm áp vừa vương vấn.
***
Cũng không biết đứng bên cửa bao lâu Giang Dục Phong mới định thần lại. Lúc khóa cửa nhà để rời đi, anh bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó đang đứng cùng mấy người bạn học khác của mình, cô nổi bật với dáng người cao cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đi qua cũng phải để mắt tới. Đứng cách khá xa, anh chỉ vô tình nhìn thấy cô đang nghiêng đầu tươi cười với đám bạn, mái tóc mượt mà, đen nhánh buông sau lưng, khẽ đung đưa theo từng động tác, khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là kiểu tóc này không hợp với cô. Thật nực cười, sao anh lại nảy ra ý nghĩ vô vị tới vậy?
Nhưng lần thứ hai gặp lại, cô lại đã thay kiểu tóc khác, mái tóc dài đã được cắt, ép thẳng và lững lờ buông trên bờ vai. Anh rất thích, sau này cũng không bao giờ tán thành việc cô uốn tóc xoăn nữa.
Do vậy giữa họ đã xảy ra những xung đột nho nhỏ khiến Nhiêp Lạc Ngôn tức tối đến mức có một thời gian liên tục trách anh độc đoán, toàn gọi anh là bạo chúa.
Thực ra, ngay cả anh cũng thấy mình kỳ lạ, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ rảnh rỗi tới mức có thời gian can thiệp tới chuyện đối phương để kiểu tóc thế nào. Tuy biết mình hơi nhiều chuyện nhưng anh vẫn có cảm giác để tóc thẳng thì dáng vẻ và khí chất của cô mới tương xứng.
Đến khí chất của một cô gái cũng được anh để tâm tới, xem ra anh quả thực quá vô vị rồi.
***
Ngày hôm sau, Nhiếp Lạc Ngôn vừa tới công ty đã nhận được một bó hoa, lúc giao quà, em tiếp tân còn nở nụ cười đầy ngưỡng mộ.
Chung Hiểu Linh bỏ dở công việc đang làm, vội vàng ngẩng đầu “ồ” một tiếng. “ Bó hoa rum [1'> này đẹp thật đấy, vẫn còn long lanh những hạt sương. Không biết là nhân sĩ nào ó tình ý tặng vậy? Lại còn hiểu cả sở thích kỳ lạ của cậu nữa cơ đấy!”
[1'> Hoa rum: Tên tiếng anh là Arum, còn gọi là hoa chân bê, vì như phảng phất giống chân chú bê con, mang ý nghĩa tượng trưng cho cảm nhận sâu sắc về tình yêu.
“Vô danh.” Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy lạ, cô lật đi lật lại bó hoa nhưng vẫn không tìm được danh thiếp, người tặng hoa thậm chí còn chẳng để lại tên. Cô mệt mỏi day huyệt thái dương. “Hiện giờ mình chẳng còn tâm trạng nào để chơi trò đoán già đoán non này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có hai vị khách hàng quen lặn mất tăm, cậu có nghĩ Kyle sẽ tức giận tới mức cắt luôn tiền thưởng tháng này của mình không?”
“Không tới mức đó đâu!” Chung Hiểu Linh thở dài nói tiếp: “Tình hình của mình với cậu cũng giống nhau thôi. Đều là khách hàng nhảy nhầm chỗ, cho dù mình có làm gì thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của họ, do vậy họ muốn thay đổi đối tác cũng là chuyện bình thường”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày nhìn món quà bất ngờ kia, buồn bã đáp: “Có lẽ vậy”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực ra chuyện này cũng không khó đoán, bởi trước đây người hay tặng loại hoa này cho cô chính là Giang Dục Phong. Nói chính xác hơn thì đó là cô thư ký năng nổ, được việc của Giang Dục Phong.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau đã thấy chuông điện thoại vọng tới.
“Em đã nhận được hoa anh bảo Linda chuẩn bị chưa?”, giọng anh hào hứng, có vẻ những mệt mỏi của ngày hôm qua đã được rũ sạch.
Nhiếp Lạc Ngôn nghi ngờ nhíu mày: “Anh muốn gì!”
“Em thật là, sao em lại có tính đa nghi như vậy? Thứ em nhận được là hoa chứ có phải bom đâu, có cần phải cảnh giác thế không?”
“Anh tặng em một quả bom có khi lại hay hơn…” Nhiếp Lạc Ngôn thấy cô nàng Chung Hiểu Linh, bà tám thứ thiệt, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, liền vội cầm di động đi ra ngoài, vừa đi vừa thì thầm: “Bây giờ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh tặng hoa cho em để làm gì chứ?”. Có một đạo lý mà cô luôn khắc cốt ghi tâm: Vô duyên vô cớ tìm tới, không phải gian phu thì là trộm!
Kết quả là người ở đầu dây bên kia dừng lại hai giây, sau đó buột miệng nói như một lẽ đương nhiên: “Thì cứ coi như lời cảm ơn vì tối qua em đã phục vụ anh chu đáo, khiến anh vô cùng hài lòng”.
Cô sững người, mới sáng ra đã phải đứng ở phòng trà không một bóng ng