Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134388

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/388 lượt.

ột miệng nói ra mà thôi. Do vậy, lúc Nhiếp Lạc Ngôn xuất hiện trước cửa, anh đã ngây người vì bất ngờ.
“Thì ra anh cũng có nét mặt thế này cơ à?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy vô cùng đắc ý, nét ngây thộn của anh khiến cô cười phá lên.
Anh giơ tay kéo cô, “Em dám chơi trò này với anh!”, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười, kéo Nhiếp Lạc Ngôn vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn say đắm rồi mới chịu buông ra.
Cơ thể anh có mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi rừng nguyên sinh sau cơn mưa, mang vẻ quyến rũ vừa tươi mới lại vừa thần bí. Cô hít sâu một hơi, mới nói: “Nhất thời bồng bột”.
Đúng là nhất thời bồng bột, sau khi đặt vé Nhiếp Lạc Ngôn mới bàng hoàng nhận ra, tại sao mình có thể làm ra những việc thế này? Dường như cô đã quên mất ngày hôm sau phải đi làm, chỉ nghe thấy giọng của anh là lập tức muốn bay đến bên anh.
Có lẽ câu chuyện của Trình Hạo ban sáng đã đem đến cho cô một chấn động vô hình, khi người bên cạnh đột nhiên biến mất, không thể gặp gỡ hay chạm tay vào được thì đau buồn biết bao?
Cho nên thời khắc đó cô chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo và thúc giục, cho dù Giang Dục Phong không yêu cầu, cô cũng muốn tới gặp anh.
“Hừ, lần bồng bột này của em cũng hiếm thấy đấy!” Cả khóe miệng lẫn đôi mắt Giang Dục Phong đều ánh lên nụ cười, anh xoa cằm quan sát cô tỉ mỉ, như thể vẫn chưa định thần lại sau phút ngạc nhiên.
“Nhưng giờ em hối hận rồi”, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Xem ra bộ dạng anh vẫn còn khỏe mạnh lắm, ngày mai em làm sao đi làm được đây?”.
“Gọi điện xin nghỉ”.
“Không được, đợt đi với anh lần trước đã ngốn hết thời gian nghỉ phép của em rồi.”
“Thì cứ trừ lương là xong”.
“Không phải tiền của anh, đương nhiên anh không xót. Còn nữa, sao cứ nhìn em cười thế nhỉ? Thật kỳ quặc!”, cô cố ý chau mày nói.
Thực ra, không những không hề kỳ quặc, mà còn vô cùng cuốn hút, đôi mắt dài, sáng hẹp kia thực sự rất giống những lời Tần Thiểu Trân nói: Đúng là rất đào hoa.
Đáp chuyến bay đêm tới đây, không phải để bị dụ dỗ như vậy, dù gì vẫn chưa quên được mục đích của chuyến đi lần này nên Nhiếp Lạc Ngôn thắc mắc: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?”. Cô không kìm được quan sát anh từ đầu tới chân, dường như ngoài sắc mặt hơi kém một chút ra thì tất cả đều rất tốt, đến cả bộ quần áo ngủ lúc này cũng vẫn phong độ như thường lệ.
Giang Dục Phong không cười nữa, khóe miệng đang nhoẻn cười trước đó cũng ngừng lại, không nói gì thêm, đôi mắt đen láy trong giây lát trở nên u ám khó tả.
Nhiếp Lạc Ngôn sững người, dáng vẻ hiện giờ của anh khiến cô sợ hãi, bất giác lo lắng: “Mau nói đi!”
Anh chỉ kéo tay cô, nói: “Lại đây ngồi với anh”.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường cùng anh, chỉ một giây sau đã bị ôm chặt. Anh chống cằm lên đầu cô, khẽ nói: “Chẳng phải tối qua anh đi bệnh viện đó sao”.
“Ừm.”
“Bởi gần đây anh luôn cảm thấy khó chịu”.
Cô nín thở, hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”.
“Con tim”.
“Vậy bác sĩ nói sao? Lẽ nào tim anh có vấn đề?” Tới lúc này cô không dám động đậy nữa, mặc cho anh ôm, lặng lẽ chờ câu trả lời.
“Bác sĩ nói…”
Cô căng thẳng mím chặt môi.
“Do mệt mỏi quá sức.”
“…Hả?”, Nhiếp Lạc Ngôn sững sờ.






“Bác sĩ nói do mệt mỏi quá sức, nên cơ thể không chịu được, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi”, giọng nói trên đỉnh đầu nhanh chóng vang lên, khác xa với chất giọng khàn khàn, yếu ớt ban nãy.
“… Giang Dục Phong!” Cô phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, hằm hằm đẩy anh ra rồi tức giận chỉ trích: “Anh dám lừa em!”.
Anh xoa xoa chiếc cằm vừa bị cô đẩy ra, tỏ vẻ vô tội hỏi: “Anh lừa gì em chứ?”
“Vừa rồi sao anh giả bộ bệnh tình nghiêm trọng?” Cô thực sự đã sợ hết hồn, hơn những thế sắc mặt anh quả thực không tốt, cô còn nghĩ trẻ như anh mà đã có bệnh tim, vậy sau này sẽ phải làm sao?
“Anh không giả vờ”, anh vẫn giữ nét mặt như trước, nghiêm túc nói, “Chỉ là, anh rất cảm động vì đã muộn thế này mà em vẫn đến với anh, cho nên muốn ôm em một cái”.
“Vậy thì đi ngủ thôi”, Giang Dục Phong tắt đèn.
Anh lần tìm mặt cô trong bóng tối, rồi hôn cô say đắm.
Hơi thở anh dồn dập phả xuống, cô còn không quên nắm lấy cơ hội, yêu cầu: “Anh… những lời ban nãy… sau này có thể nói thêm mấy lần nữa được không?”.
“Không.”
“Tại sao?”
“Nói nhiều thì không thấy quý hiếm nữa”, anh dừng lại đưa đầu mũi vào cọ vào đầu mũi cô, nói: “Hơn nữa, bây giờ em có thể chuyên tâm một chút được không?”.
“… Nhưng em mệt.” Có lẽ Nhiếp Lạc Ngôn do không cam tâm vì yêu cầu nhỏ bé của mình bị từ chối, nên mới kháng cự như vậy.
“Rồi sẽ không mệt nữa”, anh theo đà đẩy cô xuống, rồi lại hôn cô, bờ môi ấm mềm mại lướt trên da thịt.
Quả nhiên, cô nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ đã biến mất, lý trí cũng theo đó bay đi, cô thì thầm chất vấn: “Chẳng phải bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi nhiều…”
“Bác sĩ yêu cầu anh năng vận động, mới có thể tăng cường sức khỏe.”
Được thôi, cô hoàn toàn buông xuôi. Trong những lúc thế này, cô luôn không nói lại được anh.
***
Trên đường về, Nhiếp Lạc Ngôn như nhớ ra c