Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Cho Trả Lại Ông Xã

Không Cho Trả Lại Ông Xã

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 134779

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/779 lượt.

hằm, nhưng mỗi lần nhìn về phía cô, cô đều khẩn trương.
Anh đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì trong mắt phụ nữ anh cũng là người đàn ông độc thân hoàn mỹ… Ách, đương nhiên là trước ngày hôm qua, sau này anh sẽ là người chồng hoàn mỹ.
Hai chân dừng trước mặt cô, ngay cả ngẩng đầu cô cũng không dám. Bách Mộ Khắc nhẹ giọng nói: “Em định tiếp tục dùng đỉnh đầu đối diện với anh sao?”
Lúc này cô mới vội vàng ngẩng đầu, mở to cặp mắt vô tội nhìn anh.
Lơ đãng nhìn về phía tay cô, quả nhiên thấy cổ tay cô đỏ rực, ai, thật không biết đây là cái tật xấu gì đây? Bách Mộ Khắc cau mày.
“Gọi em đến công ty, có phải có việc quan trọng không?”
Giọng nói của cô kéo sự chú ý của anh đang đặt lên tay cô về, ngước mắt nhìn vào đáy mắt trong veo của cô, “Ừ, có chút chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Cô thành thật hỏi.
Anh không trả lời, xoay người đi về phía bàn làm việc lấy chìa khóa, chuẩn bị đi ra khỏi đây.
Dung Dĩ Ân thấy thế, vội vàng đi lên lấy áo khoác anh treo trên giá, nhón chân mở áo khoác trong tay ra chờ anh mặc vào.
Nhìn cô một cái tỏ ý khen ngợi, Bách Mộ Khắc cũng cúi người xuống mặc áo vest vào, hất hất cằm, ý bảo cô đi cùng anh.
Anh chưa nói muốn đi đâu, không nói một câu lái xe chở cô rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng ngầm của tập đoàn Bách thị.
Chỉ có hai người trong xe, Dung Dĩ Ân thở thôi cũng rất cẩn thận.
Không có biện pháp, ở trước mặt anh, cô không thể nào biểu hiện sự thành thục và chững chạc, hoàn toàn giống như cô gái đang yêu, vừa thấy người trong lòng là chân tay luống cuống.
“Ngủ có ngon không? Buổi sáng mấy giờ thì rời giường?” Bách Mộ Khắc ngồi trên ghế lái hỏi.
(*)Cây trẩu còn gọi là cây dầu, sơn ngô đồng, mộc du thụ, thiên niên đồng, bancoulier, abrasin.
Tên khoa học Aleuriles montana (Lour) Wils.
Thuộc họ thầu dầu Euphorbiaceae.
Hiện nay công dụng chủ yếu của cây trẩu chỉ là dùng hạt ép dầu để pha sơn, quét lên vải cho khỏi mưa ướt. Giá trị xuất khẩu rất cao. Khô trẩu chỉ mới dùng làm phân bón ruộng. Làm thuốc người ta dùng nhân hạt trẩu đốt thành than, tán bột hòa với mỡ lợn bôi chữa chóc lở, mụn nhọt. Vỏ cây trẩu sắc với nước dùng ngâm chữa đau và sâu răng. Ngày ngậm nhiều lần, nhổ nước đi không được uống.






Lấy lại tinh thần, cô nói xin lỗi: "Lúc ra cửa sao không gọi em dậy?"
Cô còn cho rằng họ sẽ cùng nhau rời khỏi nhà lớn, nếu không cũng nên để cô làm người vợ tiễn anh ra khỏi cửa đi làm, ai ngờ, anh lại để cô dâu mới nằm trên ngủ ngủ nướng!
Khi... thức dậy, phát hiện trong dinh thự to như thế cũng chỉ có mình cô dậy trễ, hơn nữa còn bị mẹ chồng nhắc khéo.
"Dĩ Ân, người làm vợ ,mặc dù không cần phụng dưỡng nhiều người, nhưng cũng không thể không biết tiết chế, sau này mọi việc phải lấy chồng làm trọng, đàn ông ra ngoài làm việc, thân làm vợ cũng phải hiểu chuyện, cũng không còn bé nữa không thể tham ngủ nữa..."
Từ đầu tới đuôi giọng của bà rất nhẹ không hề hung giữ, nhưng lại rất uy nghiêm.
"Còn anh ngủ có ngon không?"
"Không ngon."
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao?" Tại cô sao? Chột dạ nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, cô không thể đoán được đáp án.
Con mắt lạnh lùng nhìn qua, "Có một người lạ chỗ đè ép làm bả vai anh đau, hiện giờ cánh tay phải vẫn còn tê."
Lạ chỗ? Quả nhiên nguyên nhân là cô.
"Xin lỗi." Dung Dĩ Ân cảm thấy rất có lỗi, ở bên cúi đầu sám hối, đưa tay về phía bàn tay phải của anh vừa xoa vừa bóp.
Rõ ràng vì muốn cánh tay bớt tên nên cô mới xoa bóp, nhưng sao cô làm giống như đang trêu chọc, hại cả người Bách Mộ Khắc nóng lên.
"Anh đang lái xe." Bắt lấy cái tay tay nhỏ bé trắng nõn của cô, căng thẳng nói.
Hơi giật mình nhìn cặp mắt đen kia, mơ hồ ý thức được cái gì, Dung Dĩ Ân xấu hổ rút tay về, nghiêm túc ngồi thẳng người, gương mặt đỏ bừng.
Đưa tay về phía cô, vén mấy sợi tóc đang tán loạn trên trán ra sau tai cô, lộ ra gương mặt ửng đỏ, ngắm nhìn một lúc, anh đưa tay lên sờ sờ mặt cô, thì thầm nói: "Sao động chút liền đỏ mặt chứ?"
Tiếng nói của anh vẫn lạnh lùng, Uông Tinh Tinh đã nói, nghe anh nói sẽ rùng mình, nhưng không biết tại sao, cô lại mê luyến, mê luyến tiếng nói lạnh lùng này, cảm thấy nó rất gợi cảm.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bầu không khí rất mập mờ.
Tia tỉnh táo trong mắt dần dần tan biến, không kìm lòng được, Bách Mộ Khắc cúi đầu về phía cô.
Nhưng chưa chạm đến môi cô, phía sau vang lên tiếng còi thúc giục, hai người đều bừng tỉnh, Bách Mộ Khắc ho nhẹ che dấu tâm tình của mình, hai tay nắm chặt tay lái, nhanh chóng lái xe rời đi.
Mặc dù xấu hổ nhưng lại mắc cười, Dung Dĩ Ân cười hì hì một tiếng, quả nhiên nhận được ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, vội vàng nén cười.
Người đàn ông ở trước mặt không nhịn được, Bách Mộ Khắc định không thèm đếm xỉa gì đến nữa, hình tượng hoàn mỹ của anh đã tan vỡ rồi, trực tiếp bày ra vẻ mặt thối liếc xéo người đang ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất buồn cười đúng không? Em cứ cười đã đi!"
Cho tới nay cô


Old school Easter eggs.