
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134773
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/773 lượt.
chỉ hy vọng mẹ kế không nói lung tung trước mặt dì quản gia, nếu không truyền đến nhà lớn thì không tốt.
Vừa vào nhà, Vương Mỹ Nguyệt liên tục than thở, "Wow, nhìn phòng này, Dĩ Ân à, con gả cho một người thật tốt, ở nơi phòng ốc thế này, khó trách con không muốn về nhà thăm mẹ và ba con."
Cô bất đắc dĩ nhắc nhở, "Mẹ, không phải hôm kia cón mới về sao?" Còn đưa tiền sinh hoạt phí nữa.
"Đúng, đúng rồi, hôm kia mới về, xem trí nhớ mẹ nè." Mặt Vương Mỹ Nguyệt không đổi sắc nói.
"Bà chủ, mời uống trà, trà này do đích thân mợ chủ nấu." Dì giúp việc bưng Hồng Trà hôm nay mới nấu ra.
"Ơ, con rể đối xử với con thật tốt, mời cả người ở đến hầu hạ con!"
Giọng điệu của Vương Mỹ Nguyệt làm Dung Dĩ Ân nhăn mày lại, "Mẹ dì ấy không phải người ở, dì ấy do mẹ chồng con mời đến để dạy con nấu ăn, là sư phụ của con, rất nhiều điều con không hiểu đều là dì ấy từ từ dạy con."
Vương Mỹ Nguyệt hậm hực, "Còn không phải cũng đều quét dọn nấu cơm."
Dung Dĩ Ân muốn hôn mê, mày mà dì giúp việc không tức giận, vẫn tươi cười, "Hai người cứ từ từ nói chuyện, trong bếp còn việc, tôi đi xuống làm cho xong."
"Dì, ngại quá đã làm phiền rồi." Dung Dĩ Ân nói xin lỗi.
Vương Mỹ Nguyệt bưng ly trà đứng dậy, đi khắp phòng khách hết sờ cái này lại sờ cái nọ, nghĩ thầm, trong nhà này cái gì cũng quý, bà càng xem càng hưng phấn, cảm thấy mình phát tài rồi. "Mẹ đến đây có chuyện gì không?"
"Nhìn con xem, không có chuyện thì không thể đến thăm con sao? Con đó, mặc dù không phải từ trong bụng mẹ chui ra, nhưng mẹ nuôi con từ nhỏ cũng xem con như con gái mình, không nỡ để con chịu khổ."
Dung Dĩ Ân xém chút nữa bị nghẹn. Theo như những gì mẹ kế nói thì bà thường sai bảo, nô dịch, còn thỉnh thoảng tìm cô gây phiền toái đều là ảo giác của cô sao? Dung Dĩ Ân không khỏi cười khổ.
"Ai, quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi." Vương Mỹ Nguyệt tức giận nói, đặt mông ngồi xuống, tay nghênh ngang đưa đến trước mặt Dung Dĩ Ân, "Lấy ra." Còn có đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Cô không hiểu.
"Đương nhiên là tiền, con ở trong căn nhà như vầy, có người ở để sai, mỗi ngày ăn thơm uống cay, đưa ít tiền cho nhà mẹ đẻ con xài cũng không quá đáng." Vương Mỹ Nguyệt nói như đó là điều đương nhiên.
"Hôm kia con về không phải mới đưa cho mẹ một vạn sao?" Cô kinh ngạc nói.
Vương Mỹ Nguyệt trợn mắt, "Mới một vạn, không phải bây giờ con mua một bộ quần áo cũng đã tưng đây tiền rồi. Con cũng không muốn nhìn thấy cha con ngày ngày mang cái thân thể rách nát kia đi gặp bác sĩ, khách sạn lại chẳng có khách vì thế không có đủ tiền, con nhanh chóng đưa cho mẹ một ít tiền."
"Mẹ, hiện tại con không có đi làm, không thể nào giống như trước mỗi tháng đưa cho mẹ hai vạn." Cho nên, xin ăn mặc tiết kiệm!
Dung Dĩ Ân thầm reo hò trong lòng.
Hơn nữa, trong lòng cô biết rõ, trước kia mỗi tháng bà lấy của cô hai vạn, số tiền đó căn bản không phải lấy ra để chi tiêu cho gia đình mà là bà lấy làm tiền tiêu vặt của bản thân, cô vẫn không nói vì sợ ba biết được sẽ khó chịu. Cô có, nhất định cô sẽ cho vấn đề ở đây là cô không có, chẳng muốn cô ăn trộm ăn cướp?
“Con cũng câu được con rùa vàng rồi, còn phải khổ cực đi làm kiếm tiền sao? Con chỉ cần xin chồng con tiền là được rồi!” Vương Mỹ Nguyệt mặt không đỏ không thở gấp nói.
“Mộ Khắc kiếm được tiền thì đó chính là tiền của anh ấy, hơn nữa công việc của anh ấy rất cực khổ.”
Trông coi công việc kinh doanh của cả một tập đoàn không phải là chỉ ngồi trong phòng máy lạnh không, một quyết định sai lầm sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của công ty, ngộ nhỡ giá cổ phiếu thay đổi, có thể bị cổ đông trách cứ, việc kiếm tiền mỗi ngày Mộ Khắc đều làm việc rất cẩn thận, cũng không phải nhẹ nhàng giống như mẹ kế nghĩ.
Quả thật Mộ Khắc sẽ cho tiền, nhưng họ cũng chỉ cho tiền sinh hoạt phí, bởi vì không muốn phung phí tiền phải cực khổ mới kiếm được, anh là chồng cô, chứ không phải là công cụ kiếm tiền của cô.
“Con là vợ nó, tiền của nó cũng là của con. Con bây giờ thì sao, mình sống dễ chịu là được, không cần quan tâm đến xem nhà mẹ kế sống chết như thế nào đúng không? Ba con đau ốm không có cơm ăn cũng mặc kệ, con còn có lương tâm không?”
Vương Mỹ Nguyệt nói một đống lớn khiến Dung Dĩ Ân chống đỡ không được, “Mẹ, người nói nhỏ thôi được không? Dì vẫn còn ở đây.”
“Tại sao muốn mẹ nói nhỏ? Những điều này đều là thật, mẹ…”
Vì không muốn mẹ kế nói những lời khó nghe, Dung Dĩ Ân đành phải khuất phục, “Được, con đưa là được.” Nặng nề thở ra một hơi, “Nhưng giờ trong tay con không có nhiều tiền, chừng mấy ngàn.”
Vương Mỹ Nguyệt nhếch môi, phất tay một cái, “Con gái ngoan, tính hình kinh tế của mẹ eo hẹp, con cũng biết mấy năm nay khách sạn nợ ngân hàng bao nhiêu tiền, nếu không phải dạng bất đắc dĩ mẹ cũng không đến đây tìm con lấy tiền.”
Dung Dĩ Ân bất đắc dĩ đứng dậy, về phòng lấy ví tiền, mở ra lấy tiền.
“Đừng đếm, đưa hết cho mẹ đi, vừa lúc mẹ có mua con gà ta, để mẹ nấu canh cho ba con tẩm bổ.” Vương Mỹ Nguyệt cầm tiền, nói xong định xoay người rời đi.
Cô kéo tay Vương