
Tác giả: Chiêm Qua
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 134749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.
n xem. Anh chỉ để tiếng rất nhỏ rồi lôi bánh sandwich ra ăn, vừa xem vừa gặm bánh.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Anh sớm quen với việc ba cô gái giải sầu bằng rượu, quen việc lấy nước mật ong và chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho họ. Anh ngồi một mình xem phim đến hết đêm hoặc ngủ quên mất.
Anh vốn rất quý mến ba cô gái này. Tuy tính cách mỗi người mỗi khác nhưng đều có điểm chung là lòng nhiệt tình và tính lương thiện.
Hai năm trước, anh đến Bắc Kinh mới được một thời gian, còn bị mắc kẹt trong những khó khăn. Nếu không gặp được ba cô gái này không biết bây giờ liệu anh thế nào.
Văn Văn gặp anh hơn hai năm về trước.
Hôm đó, Bình Tử đi cùng Phi – là một người đại diện của mình đến nhà sản xuất bản để tính tiền nhuận bút. Bình Tử phải mang bản sao chứng minh thư đến rồi ký tên vào. Còn việc phân chia lợi nhuận với Phi như thế nào, nhà xuất bản không có trách nhiệm.
Văn Văn là người chịu trách nhiệm biên tập lại cuốn sách của anh. Phần sách gốc Phi đã đưa cô khoảng nửa năm trước. Văn Văn rất có ấn tượng với cuốn sách đó. Mặc dù đề tài giống nhau nhưng cách viết khá khác lạ, văn phong lưu loát và độc đáo khiến người đọc có cảm giác không ngờ đến. Trong cả quá trình biên tập, cô gần như không tìm ra được những lỗi sai. Cuốn sách được nhẹ nhàng thông qua.
Khi trở về, Văn Văn và Đường Đường còn nhắc đến tiềm năng của cuốn sách. Sau khi hỏi rõ về tác giả, Đường Đường lập tức bảo bạn: “Ôi trời, Bình Tử cũng đến Bắc Kinh sao? Anh ấy vốn là phó tổng biên tập của một tạp chí văn nghệ ở Dương Châu, cũng là một nhà thơ có tiếng đấy. Năm ngoái mình đi Tô Châu tham dự một buổi giao lưu văn hóa thì gặp anh ấy. Khi nào anh ấy đến tòa soạn lần nữa thì cho mình gửi lời hỏi thăm nhé.”
Văn Văn đồng ý.
Khi Phi gọi điện đến tòa soạn để hỏi về nhuận bút, Văn Văn đến văn phòng tài vụ để tìm hiểu tình hình bán sách, được biết sách bán cũng được nên sẽ trả được nhuận bút.
Thế là Phi cùng Bình Tử đến tòa soạn.
Khi Văn Văn nhìn thấy Bình Tử đã có ngay thiện cảm. Đó là một người đàn ông rất khiêm tốn và nho nhã. Sau khi hàn huyên một hồi, Văn Văn đến nói trực tiếp với Phi rằng buổi tối Đường Đường có hẹn muốn đi ăn cùng Bình Tử. Cô ấy muốn gặp lại cố nhân nên bảo Phi đi trước.
Ngay cả người bình thường qua loa đại khái như Văn Văn cũng nhận ra ánh mắt có chút hờn giận của Phi.
Thấy anh có vẻ không được vui, Văn Văn bèn hỏi, “sao vậy? Người đại diện còn hạn chế cả tự do cá nhân của tác giả sao?”
Phi im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy anh hãy về sớm nhé.”
Phi đi rồi Văn Văn mới hiếu kỳ hỏi Bình Tử: ““Về sớm” là ý gì? Anh và anh ta sống cùng nhau sao?”
Bình Tử lắc đầu, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Mặc dù ngạc nhiên nhưng Văn Văn không muốn hỏi nhiều. Dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, hỏi nhiều không tránh khỏi đường đột.
Không lâu sau cô và Tiểu Mỹ hết giờ làm. Đường Đường cũng đến nhà hàng ở gần nhà xuất bản, ba cô gái ngồi tụm lại trêu đùa nhau một lúc rồi đến phiên Bình Tử và Đường Đường ôn lại chuyện cũ.
Không hiểu sao họ lại nói chuyện đến tiền nhuận bút, Văn Văn vô tâm hỏi: “Thế nhuận bút thì anh sẽ chia với người đại diện như thế nào?”
Bình Tử thản nhiên: “Hai tám.”
Văn Văn ừ một tiếng. Thông thường tỷ lệ ăn chia của người đại diện sẽ từ 15 đến 30%. Còn những người đại diện nào chắc tay lắm mới thu khoảng 40 đến 50%.
Ba cô đều hiểu Phi vốn là kẻ ghê gớm, vậy không hiểu sao lại nhẹ tay với Bình Tử đến vậy.
Bình Tử bất ngờ bổ sung thêm một câu: “Tôi 20 còn anh ta 80%.”
Văn Văn lặng người nhìn Tiểu Mỹ: “Ghê gớm thật!”
Đường Đường đang mải uống coca, nghe thấy câu đó suýt phun nước coca ra ngoài.
Tiểu Mỹ cũng đờ người ra: “Chia chác kiểu vậy mà anh cũng đồng ý sao? Sách của anh lẽ nào ngoài hắn ra không tìm được người đại diện nhà xuất bản nào khác?”
Bình Tử mỉm cười, hơi lắc lư ly nước rồi như bất đắc dĩ tự giễu mình: “Không còn cách nào rồi, tôi đã ký hợp đồng với anh ta, trong vòng nguyên một năm sách của tôi sẽ do anh ta làm quản lý.”
Tiểu Mỹ: “Cũng may chỉ trong một năm thôi. Nhưng nghe Đường Đường nói anh cũng là một nhà thơ có tiếng tăm mà?”
“Nhà thơ” – Hai chữ như chạm vào nỗi đau của anh. Anh lập tức gay gắt, “nhà thơ thì sao chứ? Xuất bản sách tôi cũng phải tự mình bỏ chi phí. Nhà thơ thì cũng phải chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Người yêu cũng không phải chỉ vì bạn là nhà thơ mà chịu chấp nhận cảnh bần hàn. Đến tuổi kết hôn rồi mà vẫn chưa đủ năng lực cưới cô ấy thì đương nhiên cô ấy sẽ lấy người khác. Những người xung quanh vỗ tay đứng nhìn, dường như muốn tránh xa nhà thơ kiểu ấy…”
Trong ánh mắt Đường Đường có những tia đồng cảm và thấu hiểu.
Văn Văn và Tiểu Mỹ gật đầu, hiểu được lý do anh đến đây.
Nhưng Tiểu Mỹ vẫn thấy khó hiểu, “với danh tiếng và phong cách viết của mình, sao anh lại hợp tác với tên quỷ hút máu đó?”
Bình Tử: “Tôi cũng khá cẩn thận. Do vậy khi ký hợp đồng đã đổi sáu năm thành một năm. Hợp đồng giao quyền viết bằng tay. Phi quá đắc ý nên không chú ý đến sự thay đổi đó. Khi ký tên xong mới phát hiệ