Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Tác giả: Chiêm Qua

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 134691

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

công kênh đôi tân lang tân nương vào phòng cưới.
Một người đồng nghiệp nam nói lớn: “Ai có ý gì hay không?”
Một người khác tiếp lời: “Để họ thay quần áo rồi lên giường!”
“Mọi người quá đáng rồi đấy!” Một đồng nghiệp nữ lên tiếng.
“Hơn nữa kiểu quá đáng này cũng cũ quá rồi!”
Một người khác vỗ tay, “đúng vậy, chơi trò gì mới mẻ hơn đi.”
“Hay để cho bọn họ tắm bồn uyên ương?”
“Nhưng ai phụ trách lột quần áo?”
“Đương nhiên nam phụ trách nam, nữ phụ trách nữ rồi.”
“Được, vậy còn đợi gì nữa?”
Đám người bước vào và tách hai người ra.
Lý Cường giậm chân, giọng phẫn nộ: “Đủ rồi đấy!”
Văn Văn vẫn lạnh lùng không nói. Còn mấy người đồng nghiệp kia thì luống cuống không biết phải làm sao.
Tiểu Mỹ hướng mắt về phía mọi người: “Hôm nay đôi trẻ mệt mỏi cả ngày rồi. Chúng ta đi thôi chứ?”
Mọi người nghe xong liền đi luôn, nối đuôi nhau bước ra ngoài cửa.
Tiểu Mỹ là người cuối cùng bước ra, cô tiện tay khép cửa lại.
Nhưng mấy người đồng nghiệp trẻ còn áp tai vào cửa lắng nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.
Tiểu Mỹ kéo tay mọi người, “đi thôi!”
“Hôm nay là lễ tình nhân mà, phải xem tiết mục nào đó chứ!”
Bình Tử đề nghị: “Tôi biết một quán bar do bạn mới mở khá hay, chúng ta tới đi!”
Mọi người ra cửa lập tức giải tán luôn.
Tiểu Mỹ cũng đi cùng mọi người, điện thoại vang lên…
Tiếng của Tống Đông Lâu vọng lại trong điện thoại, “chào cô Việt, thật ngại quá khi làm phiền cô. Bây giờ chắc họ cũng động phòng rồi? Cô có thể ra ngoài nói chuyện một chút được chưa?”
“Bọn tôi đang trên đường tới một quán bar, anh có muốn tới uống một chén không?” Tiểu Mỹ trả lời.
“Được thôi.”
“Để tôi nói địa chỉ cho anh!”
Văn Văn bước vào phòng ngủ, Lý Cường cũng bước theo.
“Họ đi cả rồi, không cần giả tạo nữa đâu.” Văn Văn lạnh lùng nhìn anh.
“Không phải em cũng được giải thoát rồi sao?”
Nói xong, anh lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra rồi vứt lên giường, “bộ đồ này không phải hôm đó em đã ngắm cả tối sao.”
Cô cũng cúi người, rút trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, “đây cũng chính là đĩa mềm mà anh thích chơi lắm phải không?”
Hai đồ vật bị vứt trên giường. Còn anh và cô đang ngồi dựa lưng vào tường.
Lý Cường lấy chiếc đĩa mềm, cúi đầu nói, “hôm nay không phải anh cố ý đến muộn, còn tin nhắn em hẹn đi mua sắm hôm qua anh thực sự chưa đọc.”
Văn Văn ôm bộ quần áo vào lòng, hờ hững gật đầu, “vâng.”
“Lúc nãy không phải anh cố ý cắn em đâu.”
“Ừm. Em cũng không cố ý cắn anh đâu. Nhưng hai người cũng đã tự gây nên vết thương cho nhau.”
Lý Cường lặng lẽ không nói gì.
Văn Văn do dự một hồi rồi mới nói: “Sau này…”
Lý Cường gật đầu, “anh hiểu rồi, mai sẽ đi làm thủ tục ly hôn. Sau này nếu em gặp được người nào tốt thì hãy nói với người ta anh chưa làm gì em cả, nếu cần người chứng thực đến tìm anh cũng được.”
Văn Văn thở dài, “em chưa nghĩ xa đến thế.”
“Lễ tình nhân vui vẻ!” Đám thanh niên chúc tụng nhau.
Đông Lâu cũng chúc Tiểu Mỹ, “cô Việt, sau này tôi có thể gọi cô là “Tiểu Mỹ” được không?”
Đường Đường mắt sáng lên, đẩy nhẹ Tiểu Mỹ một cái.
Tiểu Mỹ mỉm cười, “hiện tại thì chưa được, tôi cần xét duyệt một thời gian nữa!”
Đường Đường và Bình Tử cùng cười.






Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười, nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ.
Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng anh hứa sẽ ngày một vững chãi hơn, mọi phiền muộn cũng bỏ qua.
Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng chúng ta có thể ở bên nhau mãi, mọi thứ rồi cũng thuận lợi!
— “Như thế là được”
Đám thanh niên ngồi chơi bài. Đường Đường dựa vào Bình Tử để ngủ.
Đám người đứng dậy, nói lời từ biệt nhau.
Ánh bình minh chiếu rọi đến tận phòng ngủ.
Lý Cường và Văn Văn dựa lưng vào nhau mà ngủ.
Phía bên dưới gối của anh là chiếc đĩa game mà cô mua tặng.
Còn cô đang ôm trong lòng bộ váy mà anh mua.
Cô trở mình, bộ váy cũng tuột ngay xuống đất.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn thấy gối bên kia đã trống trơn, anh không còn trên giường từ lúc nào.
Lý Cường cũng giật mình tỉnh dậy. Anh quay đầu lại, không biết từ bao giờ anh đã bị lăn xuống đất.
Văn Văn tỉnh dậy thấy không có bóng người, cô nhỏm dậy lấy điện thoại gọi cho Lý Cường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra điện thoại của anh vẫn để nguyên trên tủ đầu giường.
Lý Cường vươn vai, đang định trèo từ dưới đất lên thì bỗng nghe thấy giọng nói của cô: “Sao lại không thấy ai thế này? Cái con người này thật…”
Lý Cường giận dỗi, lại nằm phịch xuống.
Văn Văn ngồi trên giường bắt đầu tự mình ca thán: “Sao lại có loại người thế này chứ? Làm gì cũng không chịu thương lượng với người khác, chỉ thích làm đối nghịch! Coi mình như bại não vậy?”
Lý Cường nghe


XtGem Forum catalog