Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134297

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/297 lượt.

iếc xe sau. Xe của cảnh vệ tiền hô hậu ủng đưa họ về.
Họ về đến thị trấn Thanh Bình vào buổi trưa, trên đường vất vả, Tĩnh Uyển thấy rất mệt, tắm xong nói chờ hong không tóc, ai ngờ ngồi trên sofa ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy trời đã tối, trong căn nhà tối om, cô lần mò bật đèn nhìn đồng hồ, hóa ra đã mười giờ tối. Cô đi ra ngoài hỏi Tôn Kính Nghi, mới biết từ lúc về Mộ Dung Phong vẫn họp chưa xong.
Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân chưa ăn tối, tôi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn nhẹ nhé”.
Cô vốn rất khỏe mạnh, hai ngày nay lại cứ nghe đến ăn cơm là thấy ngán, đành nói: “Bảo nhà bếp nấu chút mì đi”.
Tôn Kính Nghi vâng lời đi ra, một lúc sau bưng lên một bát mì nóng hôi hổi, một bát nước canh đen sánh, ngoài ra còn có bốn đĩa dưa muối. Cô ngồi xuống nhìn mới biết canh đen đó là nước sốt, món mì nước sốt ở phía Bắc gồm mì luộc sẵn, ngoài ra chuẩn bị nước sốt rưới lên. Trong nước sốt đó ngoài thịt gà xé phay, ruốc, lươn, giăm bông, còn cả hải sâm các loại, vị tanh của đồ biển xộc lên mũi, cô chỉ thấy như tắc ở cổ, không thở nổi, cực kỳ buồn nôn, vội vàng bỏ thìa xuống, đẩy bát nước sốt đó ra thật xa, đứng dậy đi ra mở cửa cho gió đêm mát rượi thổi vào, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Bị giày vò như thế, cuối cùng cô chỉ ăn một nửa bát mì với dưa muối, sửa soạn qua loa rồi lên giường ngủ. Cô nhớ Mộ Dung Phong nên ngủ không ngon. Mơ mơ tỉnh tỉnh, đến tận sáng mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau Mộ Dung Phong mới về, vì đêm trước không ngủ, đêm nay lại thức thâu đêm, trong mắt anh vằn lên toàn tia máu. Dáng vẻ đó giống như mệt mỏi đến cực điểm, sau khi về cơm cũng không ăn, nằm lên giường ngủ luôn, nghe tiếng ngáy nho nhỏ của anh, Tĩnh Uyển cảm thấy vô cùng đau lòng, cúi người xuống tháo giầy, lại đắp chăn cho anh, còn mình đứng trước cửa sổ là áo sơ mi cho anh.
Cô chưa là xong mấy chiếc áo, Tôn Kính Nghi đã gọi khe khẽ bên ngoài: “Phu nhân”.
Cô vội đi ra, hóa ra Hà Tự An đến, bình thường anh luôn rất kính cẩn với cô, hành lễ rồi mới nói: “Phiền phu nhân gọi Cậu Sáu dậy”.
Đương nhiên là việc quân cấp thiết, cô hơi chần chừ, Hà Tự An đã chủ động giải thích: “Trong cuộc tổng tuyển cử của nước bạn chúng ta xảy ra chuyện, bây giờ thái độ của bên cầm quyền tương đối không có lợi đối với chúng ta. E rằng về sau chiến cục tuyến Bắc sẽ rất khó khăn. Nếu điều binh từ tuyến Nam về, vậy thật sự sẽ phí hết công sức, bây giờ điện báo của họ đã đến rồi…”.
Cô đang kinh ngạc, định hỏi tiếp, Mộ Dung Phong trong phòng đã tỉnh, hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?”.
Cô đáp: “Là Hà tiên sinh đến”.
Anh cứ thế mặc cả quần áo ngủ, đi giày xong liền bước ra, bình thường họ nói chuyện cô không làm phiền, cho nên quay vào bên trong. Không biết vì sao, cô cứ miên man nghĩ đến lời của Hà Tự An, đờ đẫn một lúc lâu, chợt ngửi thấy mùi khét, mới nhớ ra mình đang là quần áo.
Chân tay lóng ngóng thu dọn, chiếc bàn là đó rất nóng, cô lại không quen làm việc này, vội vàng muốn nhấc lên nhưng lại chạm vào tay, cô kêu thất thanh “á” một tiếng, chiếc bàn là rơi bịch xuống đất. Mộ Dung Phong ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu của cô lập tức xông ngay vào, thấy cô đứng đó không biết phải làm sao, anh cuống quýt hỏi: “Sao thế?”.
Tay cô đau, nhưng cố chịu đựng nói: “Không sao, chỉ bỏng một chút thôi”.
Anh nâng tay cô lên xem, vết bỏng đã phồng rộp, có vẻ bỏng không nhẹ, anh quay đầu lại hét lên: “Tôn Kính Nghi, mau đi lấy mỡ chồn đến đây”.
Thấy chiếc khăn mặt treo trên giá bên cạnh, anh vội vàng thấm ướt phủ lên giúp cô. Khăn lạnh phủ lên trên, nỗi đau đớn thuyên giảm, đến khi Tôn Kính Nghi đem mỡ chồn đến bôi, tay cô dễ chịu hơn nhiều.
Cô rất xấu hổ: “Em thật ngốc, chút việc cỏn con cũng không làm được”.
Anh nói: “Mấy việc này vốn không cần em làm, tự em cứ thích trổ tài”. Tuy ý trách móc, nhưng giọng điệu đầy thương xót.
Trong lòng cô ngọt ngào, mỉm cười nói với anh: “Hà tiên sinh còn đợi anh ở bên ngoài đó, mau đi ra đi, đừng làm lỡ việc”.
Anh “ừ” một tiếng, lại dặn dò cô: “Đừng thích trổ tài nữa”.
Cô giậm chân: “Cả ngày chê em lắm chuyện, anh còn lắm chuyện hơn em”. Anh vốn vì tình hình nguy cấp, luôn khó chịu không vui, thấy cô giận dỗi vớ vẩn như thế, dáng vẻ yểu điệu dễ thương rung động lòng người, nên cũng không nhịn được mỉm cười.






Vì đã vào đông, chiến sự càng ngày càng cấp bách. Thừa quân tuy đánh đến thành Càn Bình, nhưng vì chính phủ nước ngoài ra mặt, nên không thể không tạm đình chiến, chỉ bao vây Càn Bình, cuộc điều đình do chính phủ nước ngoài bắt đầu đàm phán. Vì nước bạn chuyển qua ủng hộ chính phủ Xương Nghiệp, nên Mộ Dung Phong rất đau đầu, tình hình đàm phán cũng bị mắc ở đó. Tuy Càn Bình đã nắm trong tay, nhưng vì chịu sự kìm hãm trong ngoài, Thừa quân không thể động đậy được. Không chỉ tuyến Nam, chiến sự giữa tuyến Bắc và nước Nga cũng vì có một số nước uy hiếp phải liên quân, không thể không kiêng kỵ vài phần.
Cho nên không chỉ Mộ Dung Phong, ngay cả đám trợ lý cũng rất sốt ruột, hôm đó sau khi cuộc họp kết th