
Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134307
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.
ghĩa không thể là người gia tộc Doãn thị, cho nên tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con”.
Tĩnh Uyển thấy anh đọc báo, cười thê lương nói: “Bái Lâm sắp về rồi, anh đem cái này đi, đừng để anh ấy nhìn thấy”.
Từ lúc Thẩm Gia Bình quen biết cô, chưa từng thấy vẻ mặt cô như vậy, trong lòng buồn rầu, nói nhỏ: “Việc này vẫn nên nói với Cậu Sáu thì hơn, phu nhân chịu đựng tủi nhục như vậy, đến lúc đó Cậu Sáu có thể ra mặt giải thích rõ ràng”.
Trong mắt Tĩnh Uyển ngân ngấn lệ, quay mặt đi nói nhỏ giống như thì thầm một mình: “Ngay cả cha mẹ tôi cũng không cần tôi nữa, còn gì đáng để giải thích chứ?”
Mộ Dung Phong đi xem bố phòng nên về hành dinh rất muộn. Căn phòng cũ kỹ ánh sáng ảm đạm, trong phòng khách bật đèn, dưới chiếc chụp đèn màu trắng đục, ánh sáng tỏa ra một quầng vàng tối mờ mờ, đồ dùng đều là gỗ lê kiểu cũ, hoa văn chạm trổ lồi lõm, dưới ánh đèn càng đượm không khí cổ xưa. Trong phòng im phăng phắc, bàn ăn bên ngoài đang đặt một nồi lẩu hoa cúc đã sắp cạn, kêu lục bục, ngọn lửa bên dưới cũng sắp tàn. Mộ Dung Phong thấy bốn đĩa thức ăn bên cạnh đều lạnh ngắt, liền đi vào bên trong; dưới ánh đèn, chiếc mành lụa đỏ trên cửa ánh lên ánh tím âm u, chiếc màn trân châu trên giường cũng lờ mờ phát ra ánh sáng tím hồng.
Tĩnh Uyển đợi quá lâu, đã mặc cả quần áo đi ngủ, Mộ Dung Phong khẽ khàng giở chăn ra định đắp giúp cô, cô tỉnh giấc, thấy anh mỉm cười nói: “Sao em lại ngủ quên chứ, anh ăn cơm chưa?”.
Mộ Dung Phong đáp: “Anh ăn rồi lần sau đừng đợi anh, cẩn thận đau dạ dày đó”.
Tĩnh Uyển nói: “Dù sao em cũng không muốn ăn”. Cô vừa nói vừa ngồi dậy, vì tóc hơi bung ra, xõa xuống hai bên mai, đang định đưa tay lên vuốt, anh đã vén giúp cô với sự thương yêu vô hạn: “Đồ ăn đều nguội rồi, em muốn ăn gì, anh bảo họ đi làm”.
Tĩnh Uyển nói: “Em muốn ăn bánh ga tô hạt dẻ ở Tường Vi Mộc”.
Tĩnh Uyển ngỡ anh nói đùa, vì bình thường anh cũng thích tự mình lái xe đưa cô đi dạo, liền mỉm cười: “Đi một vòng rồi về thôi”.
Xe men theo con đường đi thẳng về phía Bắc, hai hàng đèn đơn độc bên đường, phía trước là bóng tối, một lúc sau lại rẽ sang đường lớn, xe cộ đi lại như thoi đưa, hóa ra đều là xe vận chuyển quân nhu, vô cùng náo nhiệt. Vì buổi sáng đau lòng mệt mỏi, lúc này xe đang lắc lư, Tĩnh Uyển bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một giác, khi tỉnh dậy xe vẫn tiến về phía trước, bên ngoài cửa trời vẫn tối mù mịt, thỉnh thoảng có xe đi lướt qua, ánh đèn lóe lên trong chốc lát rồi vụt qua. Cô thầm kinh ngạc, gọi một tiếng: “Bái Lâm”.
Anh lái xe nên không quay đầu lại, chỉ hỏi cô: “Tỉnh rồi à? Lạnh không?”.
Cô nói: “Không lạnh. Đây là đâu?”.
Anh dịu dàng nói: “Đã đi qua thành Lý An rồi, hai tiếng nữa là đến Thừa Châu”.
Tĩnh Uyển quá kinh ngạc, một lúc lâu không nói nổi, cuối cùng anh quay đầu lại liếc cô một cái: “Phu nhân, anh nửa đêm lái xe thế này, đáng được thưởng chứ?”.
Tim cô ấm áp vô cùng, cô vươn người hônlên mặt anh, anh chầm chậm dừng xe bên đường, tắt máy xa, nâng mặt cô lên dịu dàng hôn, rất lâu, rất lâu sau mới buông ra, hơi thở cô hơi gấp, hai má nóng ran, tay vẫn nắm chặt lấy tà áo anh, trong bóng tối, mắt anh long lanh tỏa sáng.
Mặt cô vẫn áp vào ngực anh, tim anh đập thình thịch, thình thịch, dịu dàng như âm thanh hay nhất thế giới. Giọng nói của cô nho nhỏ, giống như nói mơ: “Bái Lâm, em chỉ có anh thôi”.
Anh hôn tóc cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô. Anh nói: “Anh cũng chỉ có em”.
Hai bên đường đều là đồng không mông quạnh, xung quanh tối đen như mực, bầu trời đầy sao giống như đỉnh bạc rơi vãi lung tung, như muốn rắc hết lên đầu người vậy. Xa xa nghe thấy xe đi đến gần, ầm ầm vang lên, cuối cùng đèn xe lóe lên, vụt qua xe họ. Nghe tiếng chiếc xe đó đi xa dần xa dần, bầu trời đầy sao dường như cũng xa dần, chỉ có một ảo giác vĩnh hằng, cả thế giới chỉ còn lại chiếc xe này của họ, chỉ còn lại anh và cô.
Trời chưa sáng họ đã đến Thừa Châu, vì cổng thành chưa mở, họ dừng xe ở dưới bức tường thành tránh gió, Tĩnh Uyển thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, nói: “Anh ngủ một giấc đi”.
Cô đưa áo khoác cho anh, anh lái xe lâu như vậy, thật sự cũng rất mệt, gần như nghiêng đầu là ngủ. Tĩnh Uyển đắp áo khoác cho anh, còn mình lặng lẽ ngồi bên cạnh. Phía Đông dần dần lóe lên ánh sáng trắng lờ mờ, có người ở quê kéo xe chuẩn bị vào thành bán hàng, chiếc xe một bánh lọc cọc lọc cọc, chất đầy rau củ, vỏ bí đao vẫn còn phấn, những quả tròn tròn được rửa sạch sẽ, chất một đống cao ngất, cô nhìn từ xa còn tưởng là táo, sau mới biết là củ cải đỏ. Một bé gái khoảng bốn, năm tuổi ngồi trên chiếc giá trước xe, vì thời tiết lạnh nên cô bé mặc một chiếc áo bông vải hoa, khuôn mặt lạnh đỏ ửng, đôi mắt đen long lanh nhìn cô. Cô mỉm cười với bé gái đó, nó cũng mỉm cười với cô, quay lại chỉ cho cha mình: “Ô tô”.
Mặt trời sắp mọc, ngoài thành lác đác người vào thành cho kịp buổi chợ sớm, người đẩy xe, người kéo xe, người gánh quang gánh, chỉ cách cô một lần cửa kính xe, từ xa cũng có thể thấy niềm vui bình dị của họ.