
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134726
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/726 lượt.
nói vô hại nhất.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô một hồi lâu, dường như anh muốn tìm ra một chút dấu vết từ trên mặt cô. Mặc dù anh cảm thấy vẻ mặt của cô không được tự nhiên nhưng đôi mắt cô rũ xuống làm anh không tìm ra được chút manh mối nào.
Khả năng che giấu cảm xúc của cô cũng chẳng kém gì anh, quả thật không hổ là đồng bọn ưng ý của anh.
Cô có nghe lầm không? Anh đang cười? Hơn nữa anh còn cười rất vui vẻ. Lúc anh cười rộ lên thật sự rất mê người, Ôn Tưởng Huân nhìn đến choáng váng.
Có cái gì buồn cười sao? Cô rất ít khi thấy cảm xúc của anh lộ rõ như vậy.
“Tâm tình của anh rất tốt nên cười, được không?” Viêm Ngưỡng Tu như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chả mấy khi anh tốt bụng trả lời.
“Bởi vì em bị người khác sờ nên tâm tình của anh tốt sao?” Cô thề, nếu anh dám gật đầu thì cô nhất định sẽ vặn gãy cổ anh.
Cô gái này theo anh lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tâm tình của anh tốt hay không tốt cũng không cần lý do sao? “Em nói hắn chạm vào bả vai em hả?” Bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên bả vai cô.
Anh nhớ tới bộ dạng cô rên rỉ dưới người anh, đúng là anh không thể chịu nổi chuyện cô bị người đàn ông khác chạm vào, cho dù chỉ là bả vai mà thôi.
Đột nhiên anh có thể hiểu được cảm giác của cô, cho đến nay người chạm vào cô chỉ có anh, cô chỉ thuộc về anh, đương nhiên là không có thói quen bị người khác đụng chạm, cũng không thể để cho người khác đụng chạm được.
Sau khi hiểu rõ được điều này, tâm tình của Viêm Ngưỡng Tu rất tốt, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cô, tinh tế nhấm nháp sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu tiên Ôn Tưởng Huân sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô ở nơi công cộng, tuy rằng cô không biết là do anh tâm huyết dâng trào hay là uống nhầm thuốc, nhưng mà cũng làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt mà không xen lẫn xót xa.
※ ※ ※
Dường như bốn người bọn họ rất khó để có thể ở cùng nhau, Duật Đông Minh là bác sĩ có tay nghề cao, vừa mới giải quyết xong một ca phẫu thuật khó trở về thì Y Vịnh Tình lại bị phái đi làm nhiệm vụ, cảm giác hình như cô là người rảnh rỗi nhất, cả ngày đứng lên ngồi xuống trong tòa nhà lớn.
“Em ấy, tại sao lại gầy như thế này, nửa đêm không ngủ được chạy đi làm kẻ trộm à?” Duật Đông Minh tinh thông cả trung y và tây y, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Ôn Tưởng Huân ngủ không đủ.
“Đúng rồi, chạy đi trộm sạch tài sản mà anh sở hữu.” Ôn Tưởng Huân cố ý nói đùa để che giấu chột dạ, chung quy cũng không thể nói là dường như mỗi đêm cô đều làm vận động kịch liệt với Viêm Ngưỡng Tu nên mới ngủ không đủ giấc được.
Duật Đông Minh có y thuật cao, không biết anh có nhìn ra cô là do túng dụng quá độ hay không? Ôn Tưởng Huân hơi bất an cầm quyển tạp chí trên bàn chặn ánh mắt đánh giá của anh.
“Không sao, cũng không phải là anh không kiếm lại được.” Duật Đông Minh ôm một cái gối, nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
Y thuật của anh có thể đạt tới khải tử hồi sinh, bệnh tình nghiêm trọng vào tay anh không có gì là không trị hết, nhưng mà chính vì như vậy nên anh cũng có thể giết người không dấu vết, khiến đối phương chết hoặc ốm đau đối với anh mà nói đều là một việc nhỏ chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
Anh có được kỹ năng y thuật thần kỳ, là bác sĩ chuyên thuộc công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Cần, nhưng mà các bạn của anh rất ít khi có tình huống bị thương cần anh đích thân ra tay, cho nên ngẫu nhiên anh cũng sẽ bị phái đi điều trị cho những vị khách đặc thù, phần lớn những người đó đều từng là người đã từng đảm nhiệm chức vụ trong công ty, bởi vậy anh coi như là người đi trả nhân tình cho công ty.
“Đúng rồi, em hỏi anh, anh có biết sáng sớm nay ông chủ đã chạy đi đâu không?” Tuy rằng cô đã có thói quen rời giường thì anh sẽ không ở bên cạnh, nhưng mà cũng đã buổi chiều tối mà còn chưa gặp Viêm Ngưỡng Tu, trong lòng Ôn Tưởng Huân hơi lo lắng.
Duật Đông Minh nhún vai, tùy tiện cầm một quyển tạp chí trên bàn đọc, “Hình như là đi đón một vị khách quan trọng thì phải.”
“Là vị khách như thế nào?” Đúng là khó có khi biệt thự lại có khách đến.
“Làm sao anh biết được.”
Nghi vấn của Ôn Tưởng Huân rất nhanh đã có lời giải đáp, một lúc sau Viêm Ngưỡng Tu đưa về một cô gái xinh đẹp như búp bê, nhưng mà biểu cảm trên mặt Viêm Ngưỡng Tu hơi kỳ quái, không có sự bình tĩnh của ngày thường mà có một chút hoảng loạn.
“An bài cho cô ấy một căn phòng, phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được có chút sai lầm nào.” Viêm Ngưỡng Tu chỉ đơn giản nói vài câu sau đó cất bước đi ra khỏi phòng khách.
Cô gái nhìn một nam một nữ trong phòng, có vẻ không được tự nhiên.
“Chào hai người, tôi là Thiệu Y Y, sau này phải làm phiền mọi người chăm sóc.” Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh liếc mắt nhìn nhau, dường như còn chưa hiểu được tình huống này.
“Ý của cô nói là cô sẽ ở lại đây phải không?” Duật Đông Minh khách khí hữu lễ nói.
Thiệu Y Y gật đầu, điều này làm bọn họ hiểu ra. Mặc dù có chút nghi vấn về thân phận của cô