
Tác giả: Dư Mật
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134382
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/382 lượt.
Đây là chuyện gì xảy ra!
Khi Đào Khuynh nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, phong độ ngời ngời bước vào phòng, từng bước một đi tới trước mặt cô thì nụ cười của cô trong nháy mắt cứng đờ, lập tức từ ghế sofa đứng lên.
"Anh...Anh. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn, tươi cười rạng rỡ của đối phương lắp bắp nói không được một câu hoàn chỉnh. Anh ta càng lúc càng đến gần như có ý cho cô nhìn rõ hơn.
Trên người anh mặc một bộ tây trang màu xanh tối, thân hình cao lớn, tuấn tú, vừa tiến vào phòng lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Anh ta ngẩng đầu bước đi thể hiện phong thái tự tin, làm cho các cô gái xung quanh không ngừng bắn ra ánh mắt ái mộ.
Mái tóc anh cắt ngắn gọn gàng làm nổi bật lên ngũ quan tuấn lãng. Một đôi mắt hẹp dài lấp lánh có hồn, lóe ra ánh sánh tinh quái làm lòng cô run sợ. Sống mũi anh cao thẳng sắc nét, cùng với đôi môi mỏng khẽ nhếch khiến cả khuôn mặt có vẻ anh tuấn hơn. Không chỉ có bề ngoài xuất sắc, ngay cả giọng nói của anh cũng trầm ấm, hấp dẫn khác thường .
"Trông anh thế nào?" Anh khẽ nhếch miệng, vẻ mặt cười như không cười, khiến cho gương mặt tuấn lãng càng thêm mê người.
Anh không phải không muốn gặp cô khi tức giận, mà chỉ là quá nhớ nhung nụ cười của cô. . . . . . Nụ cười làm người ta không cách nào thôi ngừng nhớ.
Anh gặp qua không ít mỹ nữ có nụ cười đẹp, nhưng Đào Khuynh là cô gái đầu tiên khiến anh để ý. Nụ cười của cô rất thuần túy và tinh khiết, không hề đề phòng, làm cho anh ấn tượng ngay lần đầu tiên nhìn thấy, từ đó lòng anh liền lạc mất trên người cô. Đáng tiếc cô hình như không hiểu tình ý sâu đậm của anh, cho nên mới dễ dàng buông tay anh ra.
"Đúng vậy." Đào Khuynh kiên định nói. Ngay từ lúc cô rời đi, bọn họ cũng đã không còn bất kỳ quan hệ gì.
Cô chẳng hề để ý vẻ mặt đau nhói tim của anh. Còn anh thì giả bộ lạnh nhạt nâng lên khóe môi , "Không có quan hệ, mà lại dùng nét mặt kinh hỉ như vậy hoan nghênh anh sao, như vậy là em có hứng thú với vẻ ngoài của anh phải không? Anh thật là thụ sủng nhược kinh đấy."
"Đó không phải là vui mừng, mà là kinh sợcó được không." Đào Khuynh nói xong có chút nghiến răng nghiến lợi.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh xuất hiện, cô giống như bị sét đánh trúng, khó có thể tin nổi.
Cô lại có thể ở buổi gặp gỡ thân cận nhìn thấy anh. . . . . . Đáng ghét, cô nên sớm phát hiện vẻ mặt Ngữ Yến khi đó có cái gì không đúng!
Hà Ngữ Yến là bạn thân của cô từ thời học cấp 3, cả hai rất thân thiết.
Mấy ngày trước, Hà Ngữ Yến đột nhiên nói muốn tìm bạn trai, cầu xin cô cùng nhau tham gia buổi gặp gỡ thân cận lần này. Cô mới kết thúc đoạn tình cảm sâu đậm, đối với tình yêu nam nữ lúc này không hứng thú lắm, nhưng Ngữ Yến liều chết thuyết phục cô, nói rằng chỉ cần tham gia cho đủ số, cô mới đồng ý đi.
Đào Khuynh tới chỗ hẹn trước liền gọi điện thoại cho Hà Ngữ Yến nói mình đã đến. Thế nhưng Đào Khuynh chờ một lúc lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào, đang muốn gọi điện thoại lần nữa thì bất ngời nhìn thấy anh, người không nên xuất hiệ nở nơi này lại đang đứng trước mặt cô.
"Hiếm có cô gái nào nhìn thấy gương mặt anh lại tỏ ra kinh sợ như em, thật làm tổn thương tự ái của anh." Bàn tay anh xoa xoa cằm, mày hếch lên, giọng nói mang theo uất ức.
"Tự ái của anh mà dễ tổn thương như vậy sao?" Đào Khuynh nghĩ đến mình bị bạn thân thiết kế, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Quả nhiên em là người hiểu rõ anh nhất." Anh mỉm cười,đôi mắt hẹp dài, sâu thẩm nhìn cô.
Đào Khuynh cụp mắt xuống, âm thầm nắm chặt tay.
"Tôi đã nói rồi, tôi và anh không có quan hệ, làm thế nào hiểu rõ một người xa lạ đây? Sợ rằng anh nhận lầm người rồi." Cô ổn định tâm tình rối loạn của mình, lạnh nhạt đáp lại.
"Không có quan hệ không có nghĩa là không biết, mới ngắn ngủn một năm, em đã đem anh thành người xa lạ rồi hả?" Đáy mắt anh xẹt qua một tia mất mát không kịp che giấu.
"Tôi không hiểu ý anh." Đào Khuynh quay mặt, khôi phục lại vẻ trấn định.
"Được rồi, nếu là người xa lạ, trước tiên nêntự giới thiệu." Anh hướng cô đưa ra bàn tay, "Xin chào, tôi là Hạ Lâm Đế."
Cô chỉ nhìn chằm chằm tay anh, chẳng hề nói một câu.
"Tôi là Hạ Lâm Đế." Anh lần nữa tự giới thiệu mình, tay vẫn không có thu hồi lại.
Đào Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đen bén nhọn kia, trong lòng liền căng thẳng.
"Tôi nghe được" giọng nói của cô tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nghe, nhưng mà không bày tỏ một chút gì sao? Nhất định là do tôi tự giới thiệu mình không đủ cặn kẽ. Tôi là Hạ Lâm Đế, năm nay 28 tuổi, là Tổng giám đốc công ty Hách Luân." Anh hếch mày, lời nói đầy hàm ý, "Một năm trước tôi đột nhiên trở lại cuộc sống độc thân, trước mắt đang tìm đối tượng thích hợp. Lần đầu tiên tham gia gặp gỡ thân cận, đối phương lại chậm chạp không thèm đáp lại, xin hỏi tôi có làm gì sai sao?"
Đào Khuynh nhìn khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của anh, hít sâu một cái.
"Đủ rồi, đừng lèo bèo, tôi đã biết anh là ai." Anh nói những lời đó với cô, cô còn có thể giả bộ ngu sao?
"Để tôi giữ mãitư thế