
Tác giả: Dư Mật
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134470
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/470 lượt.
i Hạ Lâm Đế phải chịu khổ sở, cô đã đau lòng không thôi.
"Em chỉ là ích kỷ muốn sở hữu toàn bộ người yêu, không muốn buông nó ra."
Những lời này giống như con dao sắc hung hăng đâm vào tim Đào Khuynh, nước mắt cô trào ra như vỡ đê.
"Chị Lâm Ngọc, chị đừng nói như vậy. . . . . . Vô sinh không phải là em muốn, em hiện tại còn không có biện pháp tiếp nhận sự thật, trong đầu rất loạn, em không biết nên làm sao mới phải." Cô thút thít nói.
"Em là rõ ràng nhất, Lâm Đế luôn thích trẻ con, mà em lại không thể sinh con, em sẽ cho nó hạnh phúc thế nào? Cái nó muốn em không cách nào cho được, mới đầu nó có lẽ sẽ bởi vì yêu em mà nguyện ý chịu đựng, nhưng sau này thì sao?"
"Em sẽ phối hợp với bác sỹ điều dưỡng thân thể, có một chút cơ hội đều không buông tha, tuyệt sẽ không là gánh nặng cho anh ấy . . ." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu xin nhìn cô.
"Làm sao có thể không mang lại gánh nặng!" Hạ Lâm Ngọc không đành lòng nhìn nước mắt của cô, nhưng vì em trai mình, cô ngàn vạn lần không thể mềm lòng. "Tiểu Khuynh, nếu như em thật lòng yêu Lâm Đế, em có thể nhìn nó vì em vô sinh mà khổ sở sao?"
"Em chính là không muốn thấy anh ấy khổ sở, mới chậm chạp không dám nói cho anh ấy biết . . ." Cô như thế nào chịu được anh khổ sở đây?
Đào Khuynh khóc không thành tiếng.
"Buông tay đi, hai đứa em không thích hợp."
"Buông tay dễ như vậy sao? Em thương anh ấy như vậy . . . thương nhiềunhư vậy . . ." Đào Khuynh dùng hai tay nắm chặt ống tay áo Hạ Lâm Ngọc, khổ sở than nhẹ.
"Thật xin lỗi a, Tiểu Khuynh! Chị cuối cùng vẫn là chị của Lâm Đế." Hạ Lâm Ngọc kéo tay của cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, vô tình nói: "Em biết rõ cá tính của nó cho nên đồng ý với chị, đừng nói chân tướng với nó, dùng một lý do khác rời khỏi nó đi."
Cái yêu cầu này quá tàn nhẫn, Đào Khuynh ngay lập tức không thể nào tiếp thu được, thậm chí vô cùng oán hận Hạ Lâm Ngọc. Nhưng tỉnh táo lại, cô cũng hiểu rời khỏi anh là biện pháp duy nhất.
Hạ Lâm Đế là người xuất sắc như vậy, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ái mộ anh, anh không cần phải lựa chọn một cô gái có thể bị vô sinh làm vợ a!
Tình trạng thân thể của cô, cũng không nên để anh gánh chịu, anh không cần vì cô khổ cực như vậy. Nếu thật thương anh, cô nên rời khỏi anh, để cho anh gặp người phụ nữ tốt hơn. . .
***
Nước mắt Đào Khuynh không ngừng rơi xuống, suy nghĩ lại bay xa.
"Hiện tại anh rõ chuyện cũng tốt, anh đối với mình đã tuyệt vọng rồi chứ?" Cô không quên nét mặt khiếp sợ của anh lúc đó. "Như vậy mới đúng. . . . . . Đào Khuynh, mày làm rất tốt."
Nói xong, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Tại sao nước mắt lau mãi cũng không hết! Đào Khuynh úp mặt vào tay, nước mắt từ đầu ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt bàn.
Khi đó giấu giếm anh chân tướngsự thật, tự mình rời đi, trong lòng cô cũng rất khó chịu, nhưng hôm nay ngực lại đau đớn như không thể hô hấp, so với lúc trước khổ sở hơn ngàn vạn lần.
"Đáng ghét, lòng giờ đau quá. . . Lâm Đế, em yêu anh a. . . Thật xin lỗi. . . . . ." Không còn lý do gì để trở lại bên anh, cô lần này thực mất anh vĩnh viễn rồi!
Đang lúc Đào Khuynh khóc lóc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô ngây người như phỗng nhìn màn hình điện thoại, khóc thút thít.
Thì ra là cô phải chịu đựng khổ sở nặng nề như vậy, anh cư nhiên đến nay mới biết, hơn nữa cô còn bị anh ép buộc không thể không nói ra điều bí mật này. . . Hạ Lâm Đế vĩnh viễn không quên được hình ảnh Đào Khuynh vừa khóc rống vừa nói ra việc cô bịvô sinh, anh đau lòng đến mức muốn tự giết mình rồi mang tới chuộc tội với cô.
Nếu không phải anh ép hỏi, cô cũng sẽ không mất kiểm soát mà nói ra chân tướng, là anh lần nữa đẩy cô vào địa ngục khổ sở!
Hạ Lâm Đế chưa từng nghĩ tới lý do cô nói chia tay chính là do cô không thể có con, khi biết chân tướng thì trong đầu của anh trống rỗng, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Anh đã quên lúc đó mình có phản ứng gì, nhưng mà anh biết anh đã mặc cho cô khóc rời đi. Anh không giữ Đào Khuynh lại, anh thật xin lỗi cô, nhưng anh không phải thánh nhân, anh cũng cần thời gian suy nghĩ.
Sau khi tỉnh táo lại, anh mới nhớ khi cô nói chia tay đã phải cố tỏ ra lạnh lùng với anh, lòng càng thêm đau. Đào Khuynh của anh rất hiền lành, còn có chút nhát gan, đôi lúc sẽ suy nghĩ tiêu cực, cho nên anh luôn dùng tư thái người bảo vệ đứng ở phía trước cô.
Mà cô vì anh, lại lựa chọn một mình ẩn nhẫn khổ sở, cần biết bao nhiêu kiên cường, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được? Cô gái của anh rất dũng cảm, nhưng cũng làm cho anh đau lòng không dứt.
"Em thật khờ, đoạn cảm tình này không phải chỉ có mình em, còn có anh a!" Hạ Lâm Đế ngửa đầu nhìn căn phòng của Đào Khuynh trên lầu, khàn khàn nói.
Suy nghĩ hai ngày, anh đã hiểu rõ ràng mình muốn gì, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn phía trước.
Anh gọi điện thoại cho Đào Khuynh, một lúc sau mới có người nhận. Anh mở miệng câu đầu tiên chính là yêu cầu cùng cô gặp mặt.
Không bao lâu sau, Hạ Lâm Đế nhìn thấy một