
Tác giả: Dư Mật
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134474
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.
ông ngừng luật động. Vách tường mềm mại trong cô không ngừng co rút lại, khoái cảm mãnh liệt cơ hồ đem anh nuốt trọn.
Theotừng nhịp luật động, Đào Khuynh mềm mại di động vòng eo nhỏ nhắnphối hợp cùng anh.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô có thể cảm nhận được dục vọng cường hãn của anhở trong cơ thể cô hung hăng ra vào, kịch liệt ma sát mang đến sảng khoái không nói nên lời.
Bàn tay Hạ Lâm Đế vịn bên hông Đào Khuynhsuồng sã tứ phía ở u huyệt mềm mại của cô ra vào.
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Anh không ngừng thở gấp, khẽ hô tên của cô.
Cô rời đi để cho anh khổ sở, hôm nay có thể lại một lần nữa có cô, anh muốn hoàn toàn đoạt lấy cô, triệt để chiếm lấy cô!
"Lâm Đế, em rất yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . ." Đào Khuynh cảm nhận được lo lắng của anh, vòng tay ôm gáy anh, phối hợp với luật độngcàng lúc càng cường hãn của anh.
Cô đã định là người phụ nữ của anh, sẽ không bao giờ có thể phủ nhận tình yêu của hai người.
"Nói lại lần nữa." Anh khẽ nói.
"Em. . . . . . yêu anh. . . . . ." Đào Khuynh rên rỉ càng lúc càng lớn, khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng tới, bao phủ người cô, thân thể cô chấn động không dứt.
Anh dùng lực đưa đẩy phần eo, dũng đạo cô thật chặt bao bọc lấy dục vọng của anh, cảm giác mất hồn này làm cho anh không dừng lại được, một lần lại một lần đoạt lấy cô.
"Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Đào Khuynh không chịu nổi anh tiến công mãnh liệt, lắc đầu cầu xin tha thứ.
"Không được." Hạ Lâm Đế không cách nào buông cô ra, bàn tay vươn qua thân thể của cô, nâng mông cô lên, lần nữa hung hăng xâm nhập vào sâu trong cơ thể cô.
"Nhanh quá. . . . . . Chậm một chút, cầu xin anh chậm một chút. . . . . ." Đào Khuynh nhắm mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy, khoái cảm như dòng điệnchạy loạn trong ngườicôkhông cách nào phân tán.
Bàn tay ôm sát hông cô, anh không ngừngra vào trong thủy nguyệt mê người của cô, tiếng va chạm hoà lẫn tiếng ái dịch vang lên làm người ta xấu hổ.
Cô chỉ có thể đi theo tốc độ của anh, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. . . .
"Đã trễ thế này còn chưa ngủ, chẳng lẽanh làm em chưa đủ mệt sao?" Hạ Lâm Đế phát hiện Đào Khuynh thỉnh thoảng uốn éo người, mở mắt ra hỏi.
"Em đánh thức anh à?" Đào Khuynh ngẩng mặt lên, áy náy hỏi.
"Đang muốn ngủ, em cứ nhích tới nhích lui, là trêu đùa anh sao?" Anh nâng lên khóe môi, đáy mắt xẹt qua tia tà ác.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng mở to mắt.
"Ghét, anh đừng mơ, người ta đau lưng." Trước đó anh càn rỡ muốn cô một lần lại một lần, cô bị anh hành hạ đến kiệt sức, khốn khổ cầu xin tha thứ, anh mới buông tha cho cô.
"Ai bảo em cứ dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm anh." Hạ Lâm Đế ra vẻ vô tội, ngón tay đùa bỡn tóc cô.
"Em không có. . . . . ." Cô là nhìn anh ngẩn người, không phải cố ý hấp dẫn anhcó được không?.
"Đôi mắt ươn ướt, cái mũi thì ửng hồng, vừakhóc?" Anh chú ý đến nước mắt còn đọng nơi khóe mắt cô, nhăn đầu lông mày.
Bị anh phát hiện, Đào Khuynh hốt hoảng nháy mắt, mím môi không nói.
"Tại sao khóc?"
"Không có việc gì." Cô tránh tầm mắt anh, thẹn thùng nói.
"Vừa khóc trước mặt anh, còn nói không có việc gì? Làm sao. . . Là anh làm đau em àh?" Nhớ tới bộ dáng đáng thương của cô lúc ấy, Hạ Lâm Đế hơi nhếchmày, quan tâm hỏi.
Anh hoàn toàn phóng túng dục vọng của mình là vì quá khát vọng cô, anhmãnh liệt không ngừng đoạt lấy, xác thực sẽ làm cô đau.
Nghe vậy, trong đầu Đào Khuynh hiện lên trận kịch liệthoan ái mới vừa rồi, gương mặt lại ửng đỏ.
"Không phải, không phải, cái kia....không sao. . . . . A, thật ra thì cũng có một chút quan hệ." Cô vừa gật đầu lại lắc đầu, vẻ mặt có chút lo sợ không yên.
"Rốt cuộc là có quan hệ hay không có quan hệ? Em sắp làm anh hồ đồ rồi nè."
Hạ Lâm Đế thở dài, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẫn nại hỏi: "Ngoan, nhìn anh, đến tột cùng là vì cái gì đau lòng?"
"Em không đau lòng, chỉ là nhìn thấy anh nằmbên cạnh em, đột nhiên rất cảm động." Đào Khuynh ngưng mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của anh, trái tim liền cảm thấyấm áp. "Thật sự là anh, không phải ảo ảnh trong mơ.”
Rời khỏi anh, mỗi đêm cô đềunghĩ về khoảng thời gian hai người cùng nhau. Dù sao này gặp lại, nhưng cô vì phải cự tuyệt tình cảmcủa anh mà cảm thấy khổ sở. Hôm nay có thể giống như giờ phút này ôm nhau ngủ, cô thật sựquá đổi vui mừng, càng nghĩ càng cảm động, mới có thể khóc đến như vậy.
Vốn là cô muốn lén khóc một hồi, ai dè lại bị anh phát hiện, thật là mất mặt a.
"Đứa ngốc, thì ra là vì cảm động cho nên mới khóc a!" Hạ Lâm Đế vui vẻ cười, hôn lên má cô.
"Yêu anh như vậy sao?" Đào Khuynh của anh quả nhiên thật đáng yêu!
"Vâng." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hạ thấp lông mày, làm bộ ravẻ khó tin. "Khó có được một lần em không phản bác anh, xem ra là bị anh làm cảm động thiệt sâu rồi."
"Bởi vì em cho là. . . . . . Cho là khi anh biết em có thể không thểsanh con nhất định sẽ buông tha em, em sợ bản thân không chịu đựng đượcnổ khổvĩnh viễn mất đi anh." Đào Khuynh càng nói, lỗ mũi càng chuaxót.
Thấy cô khó chịu như vậy, Hạ L