
Tác giả: Thạch Tú
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.
ạch" một tiếng, Đường Gia Nghê tắt TV, ngồi ở bên cạnh anh trên sofa, mặt không biểu cảm.
Doãn Trạch Vũ nghiêm mặt cũng không lên tiếng nữa.
Anh không biết, ở trong thời gian im lặng, Đường Gia Nghê hoặc nghiêm túc tự kiểm điểm chính mình một chút, hoặc thực sự là làm được chưa đủ tốt, hay hoặc giả là nên cố gắng làm tốt chuyện phận sự, nếu như cố chủ không chấp nhận đề nghị của mình, liền coi như xong.
"Tức giận sao?" Chẳng biết lúc nào cô đã đi đến bên cạnh anh, "Có mệt hay không, có muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?"
"Không cần, cô đẩy tôi đi ra bên ngoài đi một vòng đi!" Khối băng trên mặt anh hòa tan một chút.
Có lẽ thời gian qua cô thực sự nhiễu loạn thói quen sinh hoạt của anh, nhưng đối với cô là thích, để cho anh hạ thấp cơ sở của mình, đổi lại người thứ hai thách thức giới hạn khoan dung của anh, có lẽ anh thực sự không cách nào khoan dung như thế, cho dù người ta là thật tâm vì tốt cho anh.
Dường như làm bạn của anh thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, thời gian hơn hai tháng thoáng một cái qua đi, mặc dù Đoạn Minh trở thành nỗi lòng lớn nhất trong đáy lòng của Đường Gia Nghê, nhưng là cởi mở cùng lạc quang của cô, cũng không có làm cho cuộc sống của cô âu sầu.
Cô thường kể cho Doãn Trạch Vũ một số chuyện lý thú xảy ra ở bệnh viện, cũng đùa đến khuôn mặt này của anh như là quanh năm đóng băng một nụ cười nhẹ, mà Doãn Trạch Vũ cũng có thể chống gậy bước đi.
Mức độ lành lại của xương bắp chân rất tốt, tin rằng rất nhanh liền bình phục." Trong phòng khám khoa chỉnh hình, bác sĩ trưởng nhìn tấm X quang, mỉm cười nói với Doãn Trạch Vũ.
Tầm mắt của Doãn Trạch Vũ bay tới bên ngoài cửa sổ phòng khám, một đám tiểu y tá đang trùng trùng vây quanh lấy Đường Gia Nghê, cô mặt mày hớn hở bị kẹp ở giữa, khóe miệng của anh vô tình cũng bị nét mặt tươi cười của cô dẫn tới một nụ cười dịu dàng.
Mấy phút sau...
"Tiểu y tá nói cái gì với cô, cười đến mức vui vẻ như vậy?" Lúc cô dìu anh đi đến cổng bệnh viện, Doãn Trạch Vũ tò mò hỏi.
"Không nói cho anh biết!" Đường Gia Nghê thần bí xoay mặt qua phía bên kia.
"Nếu như cô không nói cho tôi biết, tôi liền khiếu nại cô với viện trưởng." Doãn Trạch Vũ đe dọa nói.
"Anh!" Đường Gia Nghê nhìn anh, tức điên người làm ra vẻ muốn dạy bảo anh, nhưng trong nháy mắt mặt liền biến sắc, "Cẩn thận xe!"
Cô đưa tay ôm anh đẩy trở về, cô cũng nặng nề mà ngã vào trên người của anh, mà chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
"Té có bị thương hay không?" Cô đứng lên lo lắng nhìn kỹ cánh tay của anh, khuỷu tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thành một nắm.
"Tôi không sao." Anh vươn tay vặn ấn đường của cô một cái, cười nhẹ, chẳng qua là chiếc xe kia không có ý tốt lại chưa gây án được, để cho anh ghi ở trong lòng rồi.
"Có muốn trở lại kiểm tra một lần nữa hay không?" Cô không yên tâm hỏi.
"Tôi muốn lại đến một lần nữa... Trong nháy mắt đó cô nặng nề áp về phía của tôi." Doãn Trạch Vũ cười xấu xa với cô.
"Anh..." Đường Gia Nghê đỏ mặt.
Nhìn cô đỏ bừng mặt, trong lòng Doãn Trạch Vũ có một dòng nước ấm chảy ra, có lẽ thời khắc mấu chốt dùng sinh mạng đến bảo vệ người anh, chỉ có một mình cô.
"Chờ một chút muốn đến chỗ nào?" Anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt vẫn đang đỏ ửng chưa phai của cô một cái, hưng trí bừng bừng hỏi.
"Muốn về nhà." Trực giác của cô nói cho cô biết, anh ở bên ngoài rất nguy hiểm, dường như có người muốn gây bất lợi với anh, nhưng cô lại không biết những nguy hiểm này sẽ theo tới nơi nào.
"Không phải là cô thích nhất nơi náo nhiệt sao? Hôm nay tôi thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô." Doãn Trạch Vũ được cô dìu đỡ đi về phía buồng xe.
"Tôi không muốn đi." Cô mở ra cửa xe cho anh, dìu anh lên xe.
"Nhìn cô ngày ngày đều mặc quần áo y tá, chúng ta liền đến công ty bách hóa gần đây, mua cho cô vài bộ quần áo thay đổi thôi."
Doãn Trạch Vũ trực tiếp bảo tài xế lái đến công ty bách hóa, hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Đường Gia Nghê ngồi ở bênh cạnh anh, ngưỡng mặt lên quay mặt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng nở rộ một nụ cười, nhưng cô lại vĩnh viễn đoán không ra tâm tư của anh. Lúc thì anh thô bạo, lúc thì dịu dàng, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, nhưng cô biết, anh đối với cô là thân thiện, thế là đủ.
Trong công ty bách hóa tất cả đều là nhãn hiệu quần áo có tiếng lại xa xỉ, cô đi theo phía sau Doãn Trạch Vũ, dạo chơi ở trong biển quần áo và trang sức.
Cô không phải là con của một gia đình giàu có, cho nên cuộc sống luôn luôn là mộc mạc, nhưng Doãn Trạch Vũ anh luôn luôn chết sĩ diện trước những vẻ đẹp tuyệt vời này, nghi ngờ anh tàn tật nặng trước mặt phái nữ, chống gậy mang cô đến nơi này mua quần áo, cô có thể tưởng tượng ra nếu như cô không phối hợp sẽ có hậu quả thế nào.
Mặc dù thời gian hai tháng này, cô đều là mặc quần áo y tá, giờ phút này ở trong cửa hàng nhận lấy ánh mắt khác thường chung quanh, cô cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng, cô vẫn không muốn để cho anh tốn kém.
"Này... Quần áo ở đây không thích hợp với tôi, không bằng đưa tôi về nhà lấy vài m