The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341428

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1428 lượt.

Ác mộng
Đã rất lâu rồi, Vệ Lam không mơ thấy cơn ác mộng này nữa.
Cô mặc bộ đồng phục trung học, một mình chạy băng băng dưới bầu trời quang đãng. Không biết đã chạy được bao xa, bỗng có tiếng sấm nổ đùng, trời đất mù mịt, mây đen kìn kịt kéo tới như thủy triều, thoáng chốc đã che kín khoảng không trên đầu cô. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên thì thấy một con quỷ dữ chui ra từ đám mây đen, há cái miệng đầy máu về phía cô.
Sau đó lại là một cái giường lớn màu đen, cô nhìn thấy mình năm 17 tuổi, trần truồng nằm trên đó. Một đôi bàn tay thon dài, mang theo vẻ thú tính đáng sợ đang sờ soạng khắp người cô, vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô.
Bàn tay ấy lướt qua đôi mắt đầy sợ hãi của cô, rồi chạm vào đôi môi đang run run, cái cổ thon mịn, đầu ngực hồng tươi, vòng eo mềm mại… Sau đó từ từ xâm nhập vào vùng cấm ẩn mật của thiếu nữ. Trên gương mặt tái mét của cô thiếu nữ Vệ Lam hiện lên vẻ mơ màng, cô uốn éo cơ thể, người run lẩy bẩy dưới đôi bàn tay ấy.
5 phút sau, Minh Quang mặt mày sáng sủa trồi xuống bàn ăn. Anh bưng ly sữa đậu nành lên uống một hơi rồi nhìn Vệ Lam đang ngồi đối diện, mày khẽ nhíu lại, thuận miệng hỏi: “Lam Lam, sao mắt em y chang mắt gấu trúc thế? Tối hôm qua ngủ không được sao?”
Vệ Lam khẽ cứng người, sau đó trả lời qua loa. “Tối qua em mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thì không ngủ tiếp được nữa.”
Minh Quang nhướng mày. “Mơ thấy ác mộng sao không gọi anh sang với em.”
Vệ Lam cười: “Gọi anh sang để thành gấu trúc chung với em sao?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Sao anh có thể bỏ mặc mình em giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng chứ. Ha ha!”
Vệ Lam ngắt lời, không cho anh đùa giỡn nữa. “Được rồi, mau ăn đi rồi còn đi làm, hôm nay có khách tới phòng làm việc đó.”
“Ờ ha.” Minh Quang vỗ đầu. “Hôm qua tiểu Lí nói một khách hàng nữ muốn tư vấn về thiết kế biệt thự, 9 rưỡi sáng nay sẽ tới bàn bạc.”
“Vậy anh còn không chịu nhanh lên.”
Ăn sáng xong, Minh Quang đứng lên dọn dẹp chén đũa. 8 giờ 40 phút, hai người cùng nhau đi làm.
Vệ Lam và Minh Quang đã trải qua những ngày tháng thế này được 2 năm rồi.
Hai người học chung đại học, nhưng chính thức quen biết nhau là khi Vệ Lam đã tốt nghiệp được một năm, cùng mấy bạn học đại học tổ chức họp mặt, có một bạn dẫn theo đàn anh Minh Quang học trước họ một năm.
Đó là lần đầu tiên Vệ Lam gặp Minh Quang. Một anh chàng đẹp trai, rạng ngời như ánh dương, hài hước hóm hỉnh luôn được các cô gái yêu thích, kể cả Vệ Lam đang độc thân.
Trong buổi họp mặt, đôi nam nữ độc thân này nói chuyện vui vẻ, sau đó thường xuyên qua lại rồi trở nên thân thiết.
Vệ Lam và Minh Quang rất hợp tính nhau, khi ở cạnh nhau cảm thấy rất thoải mái, nên từ bạn bè trở thành người yêu một cách hết sức tự nhiên.
Minh Quang là một chàng trai cởi mở, vui tính, đôi khi hơi trẻ con nhưng không phải là vấn đề gì lớn lao. Từ nhỏ, Vệ Lam đã thích những anh chàng hoạt bát, rạng ngời như vậy nên kết thân với Minh Quang giống như là làm tròn giấc mộng thời niên thiếu.
Trai xinh gái đẹp, tâm đầu ý hợp, phải nói đây đúng là mối duyên trời ban.
Minh Quang học thiết kế nội thất. Anh là một người có lý tưởng, có tài hoa. Nhưng cũng vì có tài hoa cộng với sự bướng bỉnh và cao ngạo nên đi làm được 2 năm là đã không chịu nổi sự gò bó, cứng nhắc của công ty mà xin thôi việc, tự mở một phòng thiết kế và trang hoàng nội thất riêng.
Nhưng Minh Quang lại là kiểu người có tài hoa trong chuyên môn nhưng lại ngớ ngẩn trong việc quản lý. Anh không biết cách bàn giá cả với khách hàng, hợp đồng soạn ra thì đầy những chỗ hở, hợp tác với bên thi công thì rối tung cả lên.
Phòng làm việc chống chọi được mấy tháng, Minh Quang xoay như chong chóng, tình hình công ty thì hết sức thê thảm, sắp chết non đến nơi.
Vệ Lam không nỡ thấy anh ngày ngày bận tối tăm mặt mũi nên cứ có thời gian là giúp anh sắp xếp công việc, chẳng hạn như liên hệ với khách hàng, bàn giá cả, soạn hợp đồng, đôi khi còn chấm công.
Phụ nữ thường có khiếu hơn đàn ông ở những mặt cần sự tỉ mỉ, huống chi trước nay Vệ Lam làm việc thận trọng chu đáo, nên 2 tháng sau, rốt cuộc phòng làm việc của Minh Quang cũng đâu vào đấy. Anh cũng ý thức được tầm quan trọng của Vệ Lam nên mặt dày mày dạn năn nỉ cô thôi việc, cùng nhau quản lý văn phòng.
Xưa nay Vệ Lam rất nhanh thích nghi với hoàn cảnh, suy nghĩ vài ngày, cảm thấy không có vấn đề gì nên liền xin thôi việc, toàn tâm toàn ý quản lý phòng làm việc cho Minh Quang.
Minh Quang cố ý đặt tên phòng làm việc là Lam Quang, cười bảo phải làm nó thật sự trở thành công ty của hai vợ chồng.
2 năm nay, dưới sự tài hoa của Minh Quang cùng tài quản lý của Vệ Lam, Lam Quang dần đi vào quỹ đạo, đôi lúc không tránh khỏi va vấp nhưng cũng đủ khiến cho hai người trẻ tuổi kia không cần dựa giẫm vào cha mẹ mà đã có điều kiện vật chất đầy đủ, không đến mức lo nghĩ về tiền bạc.
Tình cảm của Vệ Lam và Minh Quang cũng rất ổn định. Họ vừa là người yêu, vừa là người cộng tác, là bạn bè. Kiểu tình cảm như vậy đúng là không gì tố