
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Tác giả: Úy Không
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341445
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.
g lực giao tiếp với người lớn càng là số âm. Ba mẹ vợ tương lai phản ứng như vậy, anh bỗng cảm thấy người không được tự nhiên, ấp a ấp úng không biết nên nói gì, sau đó đành phải quay đầu sang cầu cứu Vệ Lam ở bên cạnh.
Vệ Lam thấy mẹ mình khóc lóc kể lể như vậy thì đã đau đầu lắm rồi, trước khi bà lu loa lên, cô kéo bà ngồi xuống sô pha: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chẳng phải bây giờ rất tốt đấy sao? Đoàn Chi Dực muốn ở bên cạnh con chứ đâu phải tới đòi nợ đâu mà.”
Cô nói xong thì những giọt nước mắt đã khô của mẹ cô nay lại trào ra như đê vỡ, bà nắm tay cô: “Cái mạng của con là nó cứu, nó tới đòi thì cũng đương nhiên thôi.”
Ba cô cũng đồng ý: “Mẹ con nói phải đấy.”
Đoàn Chi Dực nhìn cảnh tượng trước mặt, hít sâu một hơi rồi bước tới, nửa quỳ nửa ngồi, từ tốn nói với hai ông bà: “Cô chú, chuyện tai nạn cô chú không cần để trong lòng. Chỉ cần Vệ Lam không thích thì con tuyệt đối không dùng chuyện này để yêu cầu cô ấy ở bên cạnh con. Con không muốn cô ấy ở bên cạnh con chì vì muốn báo đáp.”
Mẹ Vệ Lam ngẩn ra, thút thít càng dữ dội hơn.
Trải qua việc này, thái độ của mẹ Vệ Lam với Đoàn Chi Dực xoay chuyển 180 độ. Sau khi cảm thán xong thì hết sức nhiệt tình, kéo anh lại nói chuyện suốt cả buổi chiều, gạt Vệ Lam và ba cô sang một bên.
Ăn xong bữa tối thịnh soạn, mẹ Vệ Lam phát huy tính cách cường điệu của mình. Vệ Lam vốn định tiễn Đoàn Chi Dực về nhưng không ngờ lại bị mẹ cô kéo lại: “Tiểu Đoàn, con xem, con và Vệ Lam chia cách lâu như vậy, chắc chắn là có rất nhiều chuyện để nói, chi bằng tối nay ở lại đây đi.”
“Mẹ…” Vệ Lam hết biết nói gì.
Bây giờ Đoàn Chi Dực không muốn xa Vệ Lam một phút nào cả, nhưng lại chưa tiện đưa con người ta về nhà mình nên đang chuẩn bị ấm ức ra về, không ngờ mẹ cô lại thốt ra lời vàng tiếng ngọc, anh lập tức mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng nói: “Cảm ơn cô.”
Từ sau khi Vệ Lam học đại học, phòng của cô rất ít khi được sử dụng nên vẫn giữ lại y nguyên như thời thiếu nữ, sắp xếp vừa đơn giản vừa ấm áp, chăn mền cũng có hình các nhân vật hoạt hình của những năm trước.
Vệ Lam tắm rửa xong thì thấy Đoàn Chi Dực đã cởi sạch trơn, nằm trên giường của cô, ôm gối lăn qua lăn lại.
“Sao anh không mặc quần áo?” Vệ Lam nhíu mày hỏi.
“Áo thun em đưa cho anh giống như là áo ôm, không mặc còn hơn.” Đoàn Chi Dực ôm mền, nói rất thản nhiên.
Có điều anh đang nói thật, lúc nãy anh tắm rửa, vì không có quần áo để thay nên Vệ Lam đưa cho anh cái áo thun thật to của cô. Không ngờ vì dáng người chênh lệch, cái áo cô mặc vốn rộng thùng thình nay trở nên nhỏ xíu, ôm sát người, nhìn dở dở ương ương, không thoải mái chút nào.
Vệ Lam ngồi xuống giường, liếc anh một cái: “Ai bảo anh không về nhà mình.”
Đoàn Chi Dực từ phía sau ôm eo cô: “Nơi nào có em thì chính là nhà.”
Vệ Lam làm ra vẻ rùng mình vì lời anh nói, không ngờ còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo xuống, trong nháy mắt lại bị anh đè lên.
Nắng hạn gặp mưa (18+)
Đoàn Chi Dực đè trên người Vệ Lam, cơ thể dán sát vào cô, chỉ có nửa thân trên là hơi nâng lên. Hai tay anh giữ lấy mặt cô, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới. Biểu cảm lạnh lùng thờ ơ như mọi ngày, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng xem qua điệu cười khá ngây ngô.
Vệ Lam bị anh nhìn đến ngượng, biến thành mất tự nhiên, đưa tay đẩy anh một phen: “Anh không lạnh à?”
Lúc này mặc dù đã sắp cuối xuân, nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh, huống hồ anh còn đang cởi trần.
Đoàn Chi Dực lại không trả lời vấn đề của cô, chỉ tiếp tục nhìn cô không nhúc nhích, rồi sau đó trên mặt vốn đang cười, dần dần có vẻ khó hiểu, muốn nói lại thôi.
Vệ Lam cụp mắt xuống, nở nụ cười, rồi sau đó khẽ mấp máy môi: “Em, yêu, a..n…”
Âm cuối cùng còn chưa dứt, đôi môi hơi hé mở của cô đã bị Đoàn Chi Dực mạnh mẽ phủ kín.
Anh hôn rất mạnh, khẽ cắn mút cánh môi mềm mại như xa cách đã lâu, rồi sau đó trực tiếp luồn đầu lưỡi vào trong miệng Vệ Lam, thăm dò mỗi một vị trí mà anh từng lướt qua.
Chiếc hôn nóng bỏng và ướt át, làm cho cả hai đều nóng lên. Đợi đến khi thở không nổi nữa, Đoàn Chi Dực mới dời môi đi một chút, men theo sườn mặt nhẵn bóng của Vệ Lam, trượt xuống dưới, lướt qua chiếc cổ mềm mại ấm áp, khi gặp phải vải vóc chướng ngại, anh đã sớm mất kiên nhẫn, giơ tay cởi bỏ áo ngủ vướng víu trên người cô, phủ lên nơi non mềm đầy đặn giấu bên trong đó.
“A!” Vệ Lam bị cơn đau gọi tâm tư trở về, cau mày, tức giận đánh anh mấy cái, “Đừng cắn, anh biến thành cẩu rồi sao?”
Đoàn Chi Dực nhả món ngon đang thưởng thức trong miệng ra, cũng thoáng tỉnh táo lại chút ít. Vừa rồi anh quá kích động, đầu óc lộn xộn, trong nhận thức mơ hồ ấy, chỉ ước gì nuốt hết cả người dưới thân vào bụng. Lúc nghĩ như vậy, ai ngờ anh cũng làm thật. ( >”< anh biến thái qué!) Nhìn thấy dấu răng in trên đỉnh hồng, chính anh cũng hoảng sợ, chột dạ vội vàng nới lỏng vòng ôm, rồi sau đó bò lên trên, hôn lấy khuôn mặt sắp nổi giận của Vệ Lam, hôn cho đến khi cô nhũn ra như nước, anh mới đột ngột kéo quần cô xu