
Tác giả: Úy Không
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341542
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1542 lượt.
yển thẳng, thầy cô sẽ chẳng quản đến một cậu học sinh có thể tăng thành thích của trường, lại không cần trường lo lắng. Hơn nữa… lảm gì có ai dám quản chứ.
Thỉnh thoảng, khi Đoàn Chi Dực đi học, hễ thấy bóng cậu bước vào lớp thì Vệ Lam liền ngoan ngoãn cúi gằm mặt xuống. Nếu vô tình gặp gỡ trong trường, Vệ Lam cũng vội vã tự giác đi vòng đường khác.
“Vệ Lam, gần đây cậu bị sao vậy? Làm gì mà học hành chăm chỉ thế, định làm thủ khoa đại học sao?” Cuối cùng Quách Chân Chân cũng phát hiện ra vẻ bất thường của cô.
Vệ Lam làm ra vẻ không sao. “Làm gì có. Mình chỉ muốn học hành đàng hoàng, không thấy cái đồng hồ đếm ngược trên tấm bảng phía sau lớp sao? Tháng 8 này là thi đại học rồi, ba mẹ mình còn chờ mình đề tên trên bảng vàng kìa!”
Quách Chân Chân cười. “Yên tâm đi, mình hoàn toàn tin tưởng vào cậu mà. Thành tích của cậu trước nay rất ổn định, thi được điểm cao là việc dễ như trở bàn tay thôi.” Nói xong, cô vẫy tay ngoắc ngoắc Vệ Lam với vẻ rất gian tà.
Vệ Lam tò mò để sát tai vào. “Nói cho cậu biết một tin bí mật, mình nghe nói trường mà Đoàn Chi Dực chọn vào là đại học T ở đây, cậu nói xem có lạ không? Tuy đại học T là đại học tốt nhất ở quê tụi mình, nhưng thành tích của cậu ấy hoàn toàn có thể vào những trường đại học tốt nhất cả nước, hơn nữa nghe nói cậu ta đã xin vào được Ivy League[1'>, nhưng lại không đi…”
Vệ Lam chỉ muốn bịt hai tai lại, cô cảnh giác liếc về phía sau, thấy Đoàn Chi Dực đang nằm xoài ra ngủ thì mới khẽ thở phào. Nhưng vì vẫn khắc ghi lời uy hiếp hôm ấy nên vội vàng ngắt lời Quách Chân Chân. “Đừng nói nữa, vào lớp rồi kìa. Hơn nữa người ta làm gì thì liên quan gì tới chúng ta, sau này cậu đừng nói những chuyện này với mình, mình không có hứng thú chút nào.”
“Này!” Quách Chân Chân nhìn cô lại vùi đầu vào sách thì lấy làm lạ. “Gần đây cậu trúng tà thì phải?”
[1'> Ivy League là hệ thống 8 trường đại học tư lâu đời và có chất lượng hàng đầu của Mỹ, gồm: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Princeton, Đại học PennsyIvania và Đại học Yale
Phạm vào quy ước
Bởi vì không thể chịu nổi sự chăm chỉ bất ngờ của Vệ Lam, nên chủ nhật, Quách Chân Chân rủ một đám bạn học cũ của hai đứa, gọi luôn Vệ Lam, một đám học sinh mười mấy tuổi, vui chơi phóng túng cả ngày.
Buổi sáng chuồn đi trượt patin, giữa trưa đi ăn lẩu, chiều thì đi xem phim, tối đi karaoke, hoạt động giải trí của thanh niên cũng đại khái là như thế.
Gia cảnh Quách Chân Chân giàu có, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô đã lờ mờ thể hiện phong cách có tiền, bọn họ đi KFC ăn xong, lúc chọn chỗ để ca hát, cô dám mạnh miệng đề nghị đến một nơi rất nổi tiếng trong thành phố.
Vệ Lam từng nghe nói về phòng karaoke đó, nghe đâu giá cả đắt đỏ khiến người khác phải tặc lưỡi, hoàn toàn không phải là nơi học sinh nghèo nên đến.
“Á? Đi nhầm rồi?” Tuy rằng Vệ Lam lờ mờ chếnh choáng say, nhưng thấy mấy đứa con trai ngồi bên trong cũng biết mình đi nhầm phòng, lảo đảo quay ra.
Nhưng còn chưa bước lui ra cửa, một đứa con trai trong đó đã đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhìn cô một cách đầy hứng thú: “Em gái xinh đẹp ơi, đi nhầm cũng không sao, anh trai hoan nghênh em vào đây cùng tụi anh ca hát.”
Cậu vừa dứt lời, cơ thể liền lắc mạnh, bị người phía sau ngăn lại, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tiếng nhạc ồn ào: “Quách Tử Chính, anh cút xa một chút!”
“Này! Đoàn Chi Dực, một học sinh cấp ba không hiểu được sự thú vị của lãng mạn, sao lại ngăn cản đào hoa của anh họ cậu thế này, cậu không thấy em gái xinh đẹp này dáng vẻ rất đáng yêu sao?”
Phía sau có người ồn ào: “Đúng đó! Chi Dực của chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba ngây ngô mà! Ha ha ha!”
Đoàn Chi Dực quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt liếc mấy người đó một cái, ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho mấy cậu con trai mang bộ dạng sinh viên kia thức thời im bặt.
Vệ Lam mơ màng mở to mắt, nhìn thấy Đoàn Chi Dực cách đó hai bước, bởi vì cảm giác say đã bốc lên, uất ức phải chịu trong mấy ngày nay liền lập tức bộc phát ra.
Đôi mày thanh tú nhếch lên, cô hùng hổ xông về phía trước túm lấy vạt áo của Đoàn Chi Dực: “Đoàn Chi Dực! Tên khốn này!”
Anh họ Quách Tử Chính đứng sau lưng Đoàn Chi Dực, mỉm cười xấu xa, sờ mũi pha trò: “Hóa ra là Chi Dực biết em ấy, còn tưởng Chi Dực của chúng ta không gần nữ sắc chứ, không ngờ cũng đào hoa gớm nhỉ. Xem dáng vẻ của em gái, rõ ràng là đến đòi nợ cậu đó.”
Đầu óc của Vệ Lam lúc này đã đầy hơi men, đối với nửa lời của anh ta cũng chưa nghe vào, ý thức chỉ tập trung trên người Đoàn Chi Dực. Trên tay cô tăng thêm vài phần sức: “Nói cho cậu biết, Đoàn Chi Dực, tôi không sợ cậu đâu! Một chút cũng không sợ, một mình tôi sẽ đấu với cậu!”
Vốn bởi vì Đoàn Chi Dực vừa mới sẵng giọng, mà mấy đứa con trai im lặng, nghe Vệ Lam nói xong, không sợ chết mà cười phá lên nữa, có người xấu xa nói lớn: “Chi Dực, em gái muốn một mình đấu với cậu kìa? Cậu phải thương hoa tiếc ngọc một chút nha!”
Đoàn