
Tác giả: Úy Không
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341539
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1539 lượt.
Chi Dực lại trừng mắt liếc mấy người kia, mất bình tĩnh hất bàn tay đang túm lấy vạt áo của mình ra, lại hung hăng đẩy Vệ Lam ra cửa, gằn từng tiếng cực kỳ tức giận nói: “Vệ Lam, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng chọc tôi nữa!”
Còn không chờ Vệ Lam đáp trả, cậu đã đóng mạnh cửa lại.
Vệ Lam bị nhốt ở bên ngoài, tựa vào cửa một lát, trong miệng mắng Đoàn Chi Dực là tên xấu xa vài câu. Lại dời bước đi tìm phòng của cô.
Đoàn Chi Dực trở lại, sắc mặt u ám ngồi ở sô pha.
Quách Tử Chính đi tới, nắm lấy vai cậu, cười hì hì nói: “Em họ, em gái lúc nãy sao lại như vậy? Cậu không làm chuyện gì có lỗi với người ta đó chứ? Xem ra người ta vẫn còn là nữ sinh trung học nha! Cậu có ý định ra tay với người ta ư?”
“Tử Chính, anh quên Đoàn Chi Dực cũng là học sinh trung học sao, học sinh trung học với học sinh trung học, không phải xứng đôi sao?” Bên cạnh có người cố tình trêu ghẹo.
Đoàn Chi Dực không nói lời nào, vẻ mặt không vui, bưng ly bia lên uống một hơi, sau đó đặt mạnh ly bia xuống bàn, thản nhiên lên tiếng: “Các người chơi tiếp đi, tôi về trước.”
Nói xong liền đứng phắt dậy đi về phía cửa.
“Này này này! Thằng này sao mỗi lần đi chơi đều mất hứng như vậy chứ?”
“Quên đi quên đi, thằng em họ này của tôi trước giờ chính là như vậy, mọi người cũng không phải không biết, đừng chọc nó, chúng ta tiếp tục nào.”
Đoàn Chi Dực ra khỏi cửa, quay đầu nhìn về phía bóng lưng kia, hơi nheo mắt lại, bên trong thấp thoáng ẩn chứa tức giận và không cam lòng.
Vệ Lam đi loạng choạng cả buổi, vẫn không tìm được phòng mình, đảo đi đảo lại mấy vòng lại quay về chỗ cũ. Cô mơ màng cảm thấy bản thân đang lạc vào mê cung.
Đoạn Chi Dực tím mặt, từng bước đi tới chỗ cô, đi đến cách phía sau cô khoảng nửa mét thì dừng lại, giọng điệu không vui nói: “Vệ Lam, rốt cuộc cậu làm gì ở đây?”
Vệ Lam quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì hừ một tiếng: “Lại là cậu! Tôi làm gì thì liên quan gì đến cậu chứ! Tránh ra!”
Lúc này Đoàn Chi Dực mới ngửi được hơi men trên người cô, nắm lấy cánh tay để ổn định thân hình đang lảo đảo của cô, lạnh lùng nói: “Cậu tiến bộ thật đấy, còn uống bia nữa!”
Vệ Lam theo bản năng muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của cậu, nhưng cuối cùng do sức lực chênh lệch, chất cồn từ từ phát huy tác dụng, trước mắt cô mơ hồ, chỉ nói đứt quãng: “Cậu tránh ra! Buông ra! Tên thọt đáng ghét này!”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực chấn động mạnh, sự phẫn nộ đang di chuyển trên mặt, dường như muốn bùng nổ ra. Tay cậu dùng thêm chút sức, kéo Vệ Lam đi vài bước: “Vệ Lam, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng gọi tôi là tên thọt. Cậu đã vi phạm lời hứa, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.”
Lực trên tay cậu rất lớn, kéo Vệ Lam lảo đảo nghiêng ngã, sắp té xuống đất. Nhưng cậu chỉ khẽ liếc cô một cái, rồi tiếp tục kéo cô đi đến đầu cầu thang.
Đoàn Chi Dực tràn đầy tức giận, dường như trong tay không phải kéo một con người, mà là một vật nặng khiến người ta chán ghét, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Vệ Lam vì bị đung đưa mà đầu óc càng thêm mê man, toàn thân cũng bị va chạm đến phát đau, muốn la lên, nhưng phát hiện không có sức.
Sau khi bị Đoàn Chi Dực kéo lên xe, Vệ Lam đã hoàn toàn lơ mơ, cả người say xỉn nằm một đống, cho đến khi hệ thống sưởi bên trong xe được bật lên, cô đã không còn biết gì cả.
Hoảng sợ
Đau quá!
Vệ Lam mở mắt ra trong lúc đầu đau như búa bổ, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô vẫn còn rối loạn, dùng sức vỗ trán, nhằm để mình tỉnh táo hơn.
Chính cái vỗ đó, mới làm cho cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường.
Trí nhớ đứt đoạn gom góp lại từng chút một, cô nhớ mình và bạn bè ca hát ở quán karaoke, sau đó hình như hình thấy Đoàn Chi Dực, sau đó nữa liền bị Đoàn Chi Dực kéo đi… sau đó…
Vệ Lam thét lên một tiếng á chói tai, bật nhanh người dậy. Hoảng sợ nhìn xung quanh, cô chắc chắn đây là một căn phòng xa lạ, chiếc giường màu đen này, cô cũng chưa từng thấy qua.
Điều càng làm cô hoảng sợ hơn đó là, cô phát hiện trên người mình không có mảnh vải che thân nào.
Vệ Lam run rẩy vén nhẹ tấm chăn màu đen đang đắp trên người mình lên, cô nhìn thấy cả người đều trần trụi.
Trong đầu chợt vang lên rất nhiều câu Đoàn Chi Dực từng nói, giống như tiếng nói của ác ma “Ba thằng đàn ông thay phiên nhau, suốt cả đêm.”
Vệ Lam không hiểu chuyện đời, nên cũng không thể nhanh chóng biết được mình đã bị xâm phạm hay chưa, nhưng khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức. Cô chỉ biết cuống cuồng nắm chặt cái chăn mà run rẩy.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Vệ Lam kinh hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đoàn Chi Dực đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Dù sao cũng chỉ là một cô học trò cấp ba có một cuộc sống êm đẹp, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khỏi khả năng tưởng tượng và chấp nhận của cô. Ngoài trừ sự sợ hãi và sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo ra oai lúc trước giờ cũng mất sạch, cô ôm chặt cái chăn, bật khóc thật lớn, trong tiếng nức nỡ đều là sự sợ hãi: “Đoàn Chi Dực, không phải cậu xử tôi rồi chứ? Tôi sai rồi