
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341347
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1347 lượt.
ưới phố đêm Thượng Hải sáng đèn, sau khi đôn đáo ngược xuôi tìm kiếm trong tuyệt vọng.
Cô tới văn phòng của Viên Cảnh Thụy ở công ty, tới nhà anh ở trong nội thành và ngoại ô, thậm chí còn tới nhà mẹ anh, nhưng tất cả mọi nơi đều không có, ngay cả bà Viên cũng không thấy đâu, căn nhà đá kiểu cổ tối đen, giống như trái tim cô vậy.
Màn hình sáng, vạch pin cuối sắp hết liên tục nháy đỏ, cô tiếp tục ấn gọi cái số điện thoại mà cô đã gọi không biết bao nhiêu lần, sau mấy tiếng tút tút đơn điệu vẫn là tiếng báo để lại tin nhắn thoại, cô bắt đầu nói: “Cảnh Thụy, em vẫn luôn tìm anh, điện thoại sắp hết pin rồi, em ở Cổ Bắc đợi anh trở về”.
Điện thoại lại tự động tắt máy, cũng không rõ mấy lời của cô đã được lưu vào hộp tin nhắn thoại chưa, cô nhìn màn hình đen ngòm, đột nhiên có cảm giác muốn nói chuyện với anh vô cùng.
Làm thế nào bây giờ? Cô vẫn còn bao nhiêu điều muốn nói với anh, cô muốn nói với anh rằng cô luôn tin tưởng anh, muốn nói cô nguyện cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra và những chuyện có thể xảy ra, bất kể chúng có tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Đáng tiếc điện thoại hết pin, cô không kịp nói gì nữa.
Mọi lời đều không kịp nói.
Đổng Tri Vy trở về căn hộ quen thuộc ở chung cư.
Một tiếng trước cô đã tới đây một lần, cửa vẫn đóng kín, bên trong im lặng như tờ, khách ở khu chung cư này không nhiều, tầng Viên Cảnh Thụy ở chỉ có hai hộ gia đình, một hộ luôn để nhà trống, chưa bao giờ thấy người ra vào, cô ấn chuông cửa nhưng không ôm quá nhiều hi vọng, vẫn không có ai lên tiếng.
Đổng Tri Vy thở dài, cảm giác mệt mỏi khiến cô không đứng vững nữa. Cô có thẻ vào căn hộ này, Viên Cảnh Thụy đưa cho cô mấy hôm trước, nhưng chạy ra ngoài vội quá nên cô đã để quên ở nhà. Cô cũng không muốn quay về lấy, ngước nhìn camera ngoài hành lang cô ngẫm nghĩ một chút rồi quay người bước ra cầu thang bộ và ngồi nghỉ ở đó.
Cô không muốn thấy năm phút sau bảo vệ đi lên hỏi cô tại sao không mở cửa vào nhà.
Cầu thang vắng tanh vắng ngắt, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình cô, điện thoại hoàn toàn không thể phát huy được chức năng của mình, không thể nào sáng nữa, sẽ không còn ai làm phiền cô nữa, cũng không có ai tìm được cô nữa – trừ người cô muốn gặp ấy. Cô cảm thấy lạnh. Cầu thang bộ có ánh đèn trắng mờ mờ đung đưa, mặt đất và cầu thang đều được lát đá cẩm thạch sáng bóng. Cô cúi đầu nhìn xuống đất, mặt đất phản chiếu rõ ràng hình bóng cô, khom lưng bó gối, hay cánh tay cố gắng ôm trọn bản thân.
Cô lặng lẽ nhìn mình, cảm giác buồn bã chưa từng có bao vây cô, cô nhìn thấy một hình ảnh khác của mình – hình ảnh cô không muốn trở thành, không ai giúp đỡ, hoảng hốt, bất lực trước tất cả, đừng nói đến việc bảo vệ người khác, ngay cả bản thân cô cũng không biết tiếp theo đây mình nên làm gì.
Tiếng thang máy mở ra khiến Đổng Tri Vy như bừng tỉnh, cô vội vã đứng dậy, lúc đặt tay lên cửa ra hành lang cũng là lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông vọng tới, là Viên Cảnh Thụy và Hạ Tử Kỳ.
“Rốt cuộc là ai để lộ bản báo cáo và di thư ấy? Cảnh Thụy? Cậu đừng im lặng thế chứ, tôi là luật sư của cậu, việc này không đơn giản thế đâu”.
“Di thư không phải thật, cô ấy thực sự có để lại cho tôi một bức thư, nhưng tuyệt đối không phải di thư”. Viên Cảnh Thụy hạ giọng đáp.
“Vậy còn bản báo cáo y học?”.
Đổng Tri Vy nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa rồi lại nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy trả lời: “Là thật”.
Hạ Tử Kỳ hít một hơi: “Cậu chưa từng nói với tôi, vậy tên bác sĩ ấy bị người ta mua chuộc?”.
“Không thể, ông ấy đã kí hợp đồng bảo mật”.
“Vậy còn ai biết chuyện này nữa?”.
“Ngoài tôi và vị bác sĩ đó ra, chỉ có một người biết”. Anh nói câu này với giọng vô cùng nặng nề.
“Là ai?”. Tiếng Hạ Tử Kỳ bị chôn vùi sau tiếng cánh cửa khép lại, giống như đập vào mặt Đổng Tri Vy vậy.
Cô vẫn đứng trên cầu thang, tay vẫn đặt trên cánh cửa lạnh lẽo, cả người cứng đơ, mọi âm thanh lạ lùng đang vẩn vơ bên tai cô, trước mắt là vô số cảnh tượng hiện lên, gương mặt của từng người, của Viên Cảnh Thụy, của Ôn Bạch Lương, của Đới Ngải Linh, của anh em nhà họ Trương, của bố mẹ cô, còn vô số gương mặt của những người quen thuộc và xa lạ khác nữa.
Cô cảm thấy mình đang rơi xuống đáy của một tấm lưới, một tấm lưới lớn không có giới hạn, mọi thứ bên cạnh như trở thành mê cung, còn cô vốn không thể dựa vào sức lực nhỏ nhoi của mình để thoát ra khỏi tấm lưới này được.
Chỉ có một suy nghĩ rõ ràng hơn cả, cô nghe thấy tiếng mình đang kêu gào trong đầu, khi cô lo lắng phát điên vì Viên Cảnh Thụy thì anh lại bỏ mặc cô một mình ở thành phố rộng lớn này, không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào của cô, thậm chí không cho cô một cơ hội để giải thích. Anh tin tưởng ông bác sĩ kia vô điều kiện, có nghĩa là anh nghi ngờ cô để lộ bí mật của Trình Tuệ Mai, bởi vì ngoài ông bác sĩ ra cô là người duy nhất biết chuyện đó.
Anh nghi ngờ cô!
Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, tay Đổng Tri Vy rời tay nắm cửa và chạy như bay xuống dưới tầng, ánh sáng trắng lạnh lẽo trải dài trên từng bậc than