Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Thịt Không Vui

Không Thịt Không Vui

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1573 lượt.

hiểu được, cái hương vị gian tình kia tỏa ra khắp nới xông thẳng vào mũi, bay khắp nới không dứt.
Lý Bồi Cổ không ngốc, hắn đã biết tôi và Lý Lý Cát trong lúc đó đang làm cái gì.
Lý Bồi Cổ xuất hiện vào lúc này, không phải là chuyện lạ.
Cơ sở ngầm của bang Thanh Nghĩa ở khắp nới trong thành phố này, Lý Lý Cát đã nhiều ngày chưa về nhà, dĩ nhiên Lý Bồi Cổ phải từ mình ra cửa đi tìm.
Cái thật sự làm cho tôi kinh ngạc chính là hai phát súng giết chết hai anh mì ăn liền cứu Lý Lý Cát, lại là anh trai tài xế đã từng bị tôi đùa giỡn đến chết đi sống lại -_-, chỉ là ánh mắt của hắn kiên định, trên tay đang cằm khẩu súng tỏa ra khói trắng.
Không chỉ có thể lái xe chạy thành chữ “SEX”, mà còn có thể bắn súng trúng ngay huyệt thái dương của người khác.
Quả nhiên anh trai tài xế đúng là cao thủ giấu nghề thâm tàng bất lộ.
Tôi bái phục –, tiền thưởng của nhất định là rất cao.
“Lý đại thiếu, tới thật đúng lúc.” Sắc mặt Hồng Thiếu Nhu vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chút dao động, giống như hai cái xác chết nằm ở bên chân hắn chỉ là hai quả bí đỏ.
Hai viên đạn vừa rồi kia, cũng coi như là bay lướt qua mặt hắn, nhưng cái tên đó hoàn toàn không quan tâm.
Cái gì gọi là bình tĩnh, đây mới gọi là bình tĩnh.
Tôi cũng bái phục.
“Sau này, lúc mà tôi lấy súng chỉa thẳng vào người thân của anh, tôi nghĩ, Hồng thiếu anh cũng sẽ chạy đến đúng lúc thôi.” Giọng nói nhàn nhạt của Lý Bồi Cổ vang lên, như có như không.
“Hôm nay, hai chúng ta cũng không mang theo nhiều người lắm, nếu thật sự liều mạng với nhau, hai bên cũng không phân định được thắng thua. Không bằng chúng ta mỗi người nhừơng một bước, anh mang nhị thiếu về, để Bất Hoan ở lại, như thế nào?”
Giọng điệu của Hồng Thiếu Nhu giống như một người thương nhân đang bàn chuyện làm ăn, cực kỳ chân thành, cực kỳ vô hại, cho thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác lúc nào không hay.
Sau đó. . . . . . Ở trong lúc bạn không chú ý, hắn sẽ mạnh mẽ nhào đến, cắt dứt cổ của bạn, uống sạch máu tươi của bạn.
“Tôi sẽ không tách ra khỏi Bất Hoan! ! !” Lý Lý Cát nắm chặt tay của tôi, thể hiện thái độ kiện định của mình.
Lý Bồi Cổ đứng ở phía đối diện, nhìn hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi, ánh mắt sau như biển.
Mọi người, đều đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Cuối cùng, hắn mở miệng: “Lý Cát, em đi qua đây.”
Nghe vậy, trong lòng tôi đau đớn như bị nứt ra một cái khe nho nhỏ.
Hắn lại đây tôi cho Hồng Thiếu Nhu một lần nữa.
Nhưng mà tôi không có tư cách oán giận, giống như Hồng Thiếu Nhu đã nói, tôi là kẻ đồng lõa hại chết ba chủa họ.
Là tôi đẩy hắn ra trước.
Chân Lý Lý Cát vẫn không di chuyển bước nào, ngược lại còn nắm tôi càng chặt hơn.
“Lý Lý Cát.” Lý Bồi Cổ kêu lên tên đầy đủ của anh: “Em đã quên chính mình là ai, quên cô ta là ai rồi sao?”
“Em biết rất rõ mình là ai, cô ấy là ai, giống như em biết rất rõ bản thân mình đang làm cái gì.” Lý Lý Cát nhìn Lý Bồi Cổ, anh gằn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, và đầy tình cảm nói: “Anh hai, em không phái là chưa thử qua, anh không nhớ sao? Vào thời gian ba mới vừa qua đời, em quyết định sẽ không gặp lại Bất Hoan nữa, tôi quyết định từ nay sẽ quên người con gái này.. Nhưng là. . . . .. .Tận mắt nhìn thấy cô ấy rơi xuống biển, trong khoảng thời gian một năm đó em tự mình đi tìm cô ấy, tự mình trải qua những ngày tháng vĩnh viễn mất đi cô ấy, em sẽ không buông tay lần nữa, cái loại cảm giác mất đi đó, em không muốn phải chịu đựng một lần nữa.”
Sức lực của Lý Lý Cát rất lớn, anh không có ý thức được rằng mình đã nắm tay tôi đến bầm tím cả lên.
Nhưng tôi không có lên tiếng, chỉ để anh tùy ý nắm như vậy.
Chỉ là, vào nhưng khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, anh đều ôm tôi thật chặt trong vòng tay, giống như sợ là tôi sẽ biến mất trong vòng tay của anh vậy.
Mà đến lúc này tôi mới biết được nguyên nhân.
Lý Lý Cát.
Anh rất kỳ quái, muốn cái gì cũng không nói ra, tính tình bốc đồng như trẻ con, làm cho người ta không biết phải làm như thế nào.
“Lý đại thiếu, xem ra, em trai của anh thành thật hơn anh nhiều.”Hồng Thiếu Nhu nói ra một câu mang ý vị sâu xa.
Trong mắt Lý Bồi Cổ giống như một cánh rừng um tùm, có một màng sương màu đen.
“Cũng không thể tranh cải tiếp nữa, trời cũng sắp sáng.” Hồng Thiếu Nhu nhắc nhở: “Vậy thì, tôi mang Bất Hoan đi trước, còn nhị thiếu thì giao lại cho anh.”
Tôi dám kh