
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341421
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1421 lượt.
Trầm Khánh Khánh không biết bản thân đã đi vào bệnh viện bằng cách nào, mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng đã tới bệnh viện. Nhưng cô vẫn luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trữ Mạt Ly, sợ hãi nhìn gương mặt anh tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, còn cả những giọt máu không biết chảy từ đâu, dường như không phút nào buông lỏng.
Hình như Quân Quân luôn nói bên tai cô, Khánh Khánh, bình tĩnh một chút, sẽ không sao, tới bệnh viện nhanh thôi, bệnh viện đó đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ lập tức cấp cứu. Sau đó, cô ấy liền khóc, một người nổi danh vô tư trong giới nghệ sĩ thoáng chốc liền đỏ mắt.
Trầm Khánh Khánh như nghe thấy lời cô ấy, lại như không nghe thấy, gương mặt trước sau không đổi, dường như đã mất hồn rồi. Sau khi xe cấp cứu chạy tới bệnh viện, viện trưởng tự mình đứng ở cửa, cùng với một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng, bọn họ nhanh chóng nâng Trữ Mạt Ly lên giường bệnh. Trầm Khánh Khánh lảo đảo đi sát theo sau, chen vào đám người nắm chặt tay anh không buông. Buổi tối ấy, trong bệnh viện như gặp đại địch, viện trưởng mở đường, chạy thẳng tới phòng phẫu thuật.
Quân Quân giữ chặt cô, đành nói: “Khánh Khánh, buông tay ra đi, tới phòng cấp cứu rồi.”
Trầm Khánh Khánh không hề động, nắm chặt bàn tay của Trữ Mạt Ly, ngón tay cô vẫn dán trên gân nơi cổ tay anh, cảm nhận mạch đập mỏng manh dưới da, mạch đập ấy như hòa vào nhịp tim cô, dường như nếu mạch không đập, tim của cô cũng chết đi theo nó.
Trầm Khánh Khánh như hóa đá, đờ đẫn đứng trước cửa phòng cấp cứu, mắt nhìn cửa phòng đó, không biết nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, cô lảo đảo quỳ xuống đất, nôn đến long trời lở đất, như muốn nôn cả dạ dày, nôn ra tơ máu, một khắc đó, cô ngã xuống mặt đất mất đi tri giác.
Trong phòng gió mát nhẹ thổi, nhiệt độ cao đến dọa người, Trầm Khánh Khánh cuộn tròn mềm mại, đầu đổ mồ hôi. Cô mơ màng nghe bên tai có tiếng người nói chuyện, câu được câu không, cô cố gắng muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì, lại không nghe rõ chữ nào. Cô vùng vẫy một hồi, mí mắt bỗng mở vài khe nhỏ, ánh sáng chói mắt khiến cô đột nhiên rơi lệ, qua một lát mới dần mở mắt ra.
“Tỉnh rồi.”
Không biết ai nói một câu, lập tức, năm sáu khuôn mặt xuất hiện trước mặt cô.
“Khánh Khánh, cảm thấy thế nào? Có choáng không, còn buồn nôn không?” Trên mặt Quân Quân viết vài chữ vội vàng lo lắng, đôi mắt to đã đỏ hồng.
Trầm Khánh Khánh lắc đầu nhè nhẹ.
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, em quá sợ hãi thôi, yên tâm, đứa bé không sao.” Đáy mắt Ted phát sáng, cười cười nói với cô như ngày trước.
Trầm Khánh Khánh gật đầu nhè nhẹ.
Cô có hơi chần chừ, tim đập thình thịch, ai nói cho cô đã xảy ra chuyện gì không, ý thức cô quá rối loạn, không rõ ràng.
Là chuyện gì xảy ra?
“Khánh Khánh?”
Trầm Khánh Khánh đưa mắt nhìn về phía Quân Quân, dưới lớp trang điểm dày đậm của cô là vẻ tiều tụy, đang cố gắng chịu đựng cái gì, cô liếc mắt nhìn Ted, đối phương nghiêm trọng gật đầu, cô lại cúi đầu nhìn vào ánh mắt mờ mịt của Trầm Khánh Khánh, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, nói: “Khánh Khánh, lát nữa cậu nhất định phải bình tĩnh, nghe tớ nói hết lời.”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày, trong mắt nổi lên sương mù dày đặc.
“Cậu đừng sợ, chúng tớ sẽ ở bên cậu.” Đối mặt với ánh mắt của Trầm Khánh Khánh, cổ họng Quân Quân nghẹn ngào, suýt nữa không nói nên lời, “Khánh Khánh… Phẫu thuật xong rồi, cậu phải chuẩn bị tâm lý… Người đã cướp về được, nhưng mà, rơi vào hôn mê sâu.”
Ánh mắt Trầm Khánh Khánh đột nhiên chuyển biến, màn sương mù dày đặc trong nháy mắt trở thành sóng to gió lớn. Cô không biết lấy đâu ra sức lực, đột ngột xoay người ngồi dậy, suýt ngã xuống giường, nhưng còn chưa đứng vững đã lao về phía cửa.
Quân Quân kinh hãi: “Khánh Khánh!”
Có người đã chặn ở cửa ôm chặt lấy cô, không để cô nhúc nhích.
“Buông!”
“Em bình tĩnh một chút.” Quý Hàm giữ chặt vai cô không cho cô làm loạn.
Hai mắt Trầm Khánh Khánh đỏ thẫm, như phát điên đấm đá Quý Hàm, Quý Hàm nghiêm mặt mặc cô nổi điên, cô bỗng cúi xuống độc ác cắn mạnh vào cổ tay anh, Quý Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, có giọt máu nhàn nhạt tràn ra từ răng Trầm Khánh Khánh.
Những người khác rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tiến lên hỗ trợ đưa Trầm Khánh Khánh lên giường.
Ada lệ rơi đầy mắt, ôm lấy Trầm Khánh Khánh: “Chị Khánh Khánh, chị bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.”
Quân Quân vội nói: “Khánh Khánh, bác sĩ nói ngôi thai của cậu bất thường, cậu không thể lộn xộn, sẽ làm đứa bé bị thương.”
Trầm Khánh Khánh sững sờ, bỗng nhiên yên lặng.
Quý Hàm đứng ở cửa, một tay che miệng vết thương, mặt không đổi sắc nhìn Trầm Khánh Khánh, trong mắt bỗng trào dâng đau xót.
Sau một hồi im lặng, Ted ngồi bên giường, đối mặt với Trầm Khánh Khánh, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô, nói: “Bên ngoài bây giờ rất loạn, phóng viên đều đến đây, em không thể đi ra ngoài với cái dạng này, em không thể gục ngã, em là Trầm Khánh Khánh, Mạt Ly… chắc chắn không muốn thấy em thế này.”
Mi mắt Trầm Khánh Khánh giật giật, im lặng nhìn Ted, án