80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Xứng

Không Xứng

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341393

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1393 lượt.

phần mười là shit.
Sau một hồi tôi luyện, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc cũng nấu được thành hình. Vậy nên người ta nói trên đời này không có gì là tuyệt đối, bây giờ Trầm Khánh Khánh hầm thuốc đã thấp thoáng hương vị của siêu đầu bếp, dinh dưỡng hay mùi vị đều hạng nhất.
“Uống xong rồi.” Trữ Mạt Ly đặt bát sang bên cạnh, “Khánh Khánh, lại đây.”
“Làm gì vậy?”
Là quân tử thì phải ngay thẳng: “Anh muốn hôn em.”
“Không phải anh vừa hôn rồi à.”
“Nụ hôn của một năm không thể bù đắp nhanh như vậy.”
“…..”
Tuy nói như vậy, Trầm Khánh Khánh vẫn đi qua, anh vươn tay kéo cô vào lòng, anh dán tai vào mái tóc cô ngửi mùi hương thơm ngát, đáy lòng nhất thời tràn đầy xúc cảm.
“Em biết không, vào lúc anh nghe được tiếng em nói.”
Trữ Mạt Ly ôm cô, chôn sâu vào cổ cô, không ngừng hôn xuống: “Nhưng anh không thể đáp lại, anh xin lỗi.”
Trầm Khánh Khánh lắc đầu, nâng mặt anh lên: “Dù phải chờ anh bao lâu, em cũng bằng lòng.”
Trữ Mạt Ly nhìn ánh mắt có phần thương hại của cô, không khỏi hỏi lại: “Em… thật sự không tức giận?”
Trí nhớ của anh dừng lại vào cái đêm kinh khủng đó, vẻ mặt giận dữ của cô, còn chiếc ô tô lao về phía đó. Nếu có người hỏi giây phút đó anh nghĩ gì, anh muốn nói, anh không nghĩ gì hết, anh chỉ có một ý niệm, dù anh có chết cũng không thể để cô mất mạng.
Nhưng anh cũng là người ích kỷ, anh đợi cô chín năm, đóng vai người bảo hộ trong khi cô không thấy không nghe, rõ ràng không phải lỗi của anh, rõ ràng là tình yêu, rõ ràng là cô quên, nếu có thể nói vài lời khiến cô cảm nhận chút cảm giác chờ đợi đau khổ, có phải cô sẽ biết tình cảm của anh không?
Kỳ thật khoảnh khắc đụng xe anh không thấy đau, hoặc là nỗi đau đã bay tới thiên đường, anh ngã xuống thấy cô sững sờ ngồi cách đó không xa, ánh mắt không thể tin chấn động anh mãnh liệt. Khoảnh khắc ấy, anh biết mình sai rồi, anh không bao giờ muốn thấy cô đau khổ.
Trầm Khánh Khánh chau mày bất mãn: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không giận, vì sao em phải giận chứ? Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi, đúng không?”
Trữ Mạt Ly gật đầu.
“Thật ra, có lẽ người giận là anh mới đúng. Em đã quên đi tất cả, sao em có thể quên anh chứ?” Trán cô khẽ chạm trán anh, lẩm bẩm.
Chỉ nhớ lại đôi điều cũng có thể nhận ra những khác thường của anh, mỗi lần đối mặt với cô anh luôn trầm mặc, luôn mỉa mai, kỳ thực anh vẫn luôn muốn ôm lấy cô, bảo cô đừng nhẫn tâm với anh như thế, anh nói phải tin anh, nhưng anh chẳng bao giờ mở miệng.
Ánh mắt Trữ Mạt Ly đầy bao dung: “Đó là do em quá đau khổ mà thôi.”
Khi tình yêu mãnh liệt nhất, tất sẽ nhận lấy nỗi đau tột độ, yêu hận khó nén, bản thân chỉ còn cách quên đi để sống.
Không phải không yêu nên chọn cách quên đi, mà vì quá yêu, mới không dám đối mặt.
“Mạt Ly.”
“Ừ?”
“Mạt Ly.”
“Sao thế?”
“Tốt quá rồi.”
Được người đàn ông này yêu như vậy, ông trời thực sự quan tâm cô.
Cô hiếm khi ngốc nghếch, còn anh lại yêu nhất mặt này của cô: “Cái gì tốt?”
Trầm Khánh Khánh chớp mắt, khẽ đụng vào chóp mũi anh: “Anh sẽ không rời xa em nữa.”
Ngón tay Trữ Mạt Ly lướt nhẹ qua môi cô, thành kính hôn lên: “Những lời này anh nói mới đúng.”
Khoảnh khắc môi chạm môi, dường như có dòng điện chạy qua cốt tủy, kích thích toàn thân run rẩy, Trầm Khánh Khánh không khỏi ôm cổ Trữ Mạt Ly, ngón tay lạnh lẽo chạm vào dây chuyền, nhất thời kích tình dâng trào, kìm lòng không đậu dựa vào người anh, hận không thể cùng anh hòa thành một khối. Lo lắng cho sức khỏe của Trữ Mạt Ly, thân thể cấm dục lâu năm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, nên dù cách lớp quần áo mỏng vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương.
Khí lạnh từ điều hòa dần mất đi tác dụng.
“Khánh Khánh…” Giọng Trữ Mạt Ly hơi khàn, giọng nói rót vào tai luôn đặc biệt động lòng người.
Cảm nhận được nơi nào đó trên người anh biến hóa, Trầm Khánh Khánh ngồi trên người anh nhẹ nhàng đứng lên.
Trữ Mạt Ly ngây người, hiếm khi anh ngạc nhiên như vậy.
Trầm Khánh Khánh dán miệng lên vành tai anh, khẽ cắn: “Không phải anh thích em nhiệt tình sao?”
Trữ Mạt Ly nhìn cô thật sâu, ánh mắt trào dâng tình cảm khác thường.
“Đừng vội, bác sĩ nói anh vẫn chưa thể vận động mạnh…” Cô cười xấu xa, “Chúng ta nên làm từng bước một.”
Đây là sự trả thù dành cho lời anh vừa nói.
Nhưng, người ta đã nói đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Trữ Mạt Ly không nói gì, chỉ cười càng khiêu gợi, anh đặt tay nàng lên môi mình, cảm giác tê dại như có hàng ngàn lông vũ cọ vào tim Trầm Khánh Khánh, anh bỗng ngậm đầu ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh ngón tay, đôi mắt phượng híp lại, nhìn cô thâm tình như biển.
Hành động lớn mật như thế, nhưng anh thực hiện thì nó lại vô cùng thiêng liêng thành kính, Trầm Khánh Khánh sững sờ nhìn anh, không thở nổi nên thiếu oxi, đầu óc choáng váng mơ hồ.
Thấy cô ngây ngốc, ánh mắt Trữ Mạt Ly trở nên thâm thúy, anh chỉ tay nói: “Đừng ngừng lại.”
Trầm Khánh Khánh đột nhiên hiểu ra, giờ này không thể cam lòng yếu thế.
Súng đạn không tránh khỏi thương vong, dưới tình huống nguy cấp, Trầm Khánh