
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341496
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1496 lượt.
ướng rạng sáng, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Anh gọi điện thoại cho Bùi Anh, vẫn là tắt máy. Tâm trạng thấp thỏm trải qua suốt đêm.
Sáu giờ sáng, có điện thoại gọi tới, lúc này Nam Tịch Tuyệt đang trong phòng vệ sinh đánh răng. An Nhiên mơ mơ màng màng từ trên ghế salon bò dậy nhận điện thoại, một lát sau, cô mang theo âm thanh nức nở vang lên: "Ca ca, bệnh viện nói. . . . . . Nói bác bị tai nạn giao thông, gọi cho chúng ta đến."
Cốc nước xúc miệng trong tay Nam Tịch Tuyệt rơi xuống, vỡ vụn trên sàn nhà.
An Diệc Văn sau khi đón Bùi Anh, đang trên đường về nhà thì xe bị mất khống chế, đụng phải dải phân cách. Bùi Anh bị thương nặng bất tỉnh; An Diệc Văn bị gãy xương đùi phải, đau đến mặt không còn chút máu nào. Nam Tịch Tuyệt mang theo An Nhiên chạy tới, bà ngoại của anh vì đau lòng đã khóc ngất đi.
Đến bệnh viện, An Nhiên bị sợ làm cho khóc mãi, ngược lại Nam Tịch Tuyệt lại tương đối trấn định, sau khi hỏi bác sĩ kĩ càng, anh luôn yên lặng, nhưng mà sắc mặt lại trắng bệch canh giữ trước cửa phòng bệnh của Bùi Anh.
Hai ngày sau, Bùi Anh tỉnh lại, Nam Tịch Tuyệt được phép vào phòng bệnh, mới vừa thấy bà, nước mắt liền rơi xuống. An Nhiên theo ở phía sau thút thít, cả người run run .
Trong mắt Bùi Anh tất cả đều là tia máu, tinh thần phấn chấn thường ngày tất cả đều không thấy, chỉ để lại mệt mỏi, còn đối với con trai yêu thương. Bà khó khăn giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt Nam Tịch Tuyệt, trấn an khẽ lắc đầu.
"Mẹ, mẹ sẽ không có chuyện gì." Nam Tịch Tuyệt nắm chặt tay của bà.
Nam Tịch Tuyệt dắt An Nhiên đi ra ngoài, để Bùi Anh có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi. Chú hai An Nhiên xem như bị thương nhẹ , đã được làm phẫu thuật, nhưng ông khăng khăng đòi đến xem Bùi Anh, cho đến khi tận mắt nhìn thấy bà tỉnh mới để y tá đẩy về phòng bệnh.
Nam Tịch Tuyệt bình tĩnh nhận điện thoại của Nam Tĩnh, cách điện thoại di động, anh hướng người đàn ông phía bên kia gào thét: "Ba còn bận việc gì nữa? Không phải hôm qua ba đã đến sao? Lúc mẹ hôn mê ba ở chỗ nào! Đi con mẹ nó hội nghị sao!"
Lúc tối, Nam Tĩnh gọi điện thoại tới, nói ông đã đến sân bay.
"Tiểu Nhiên, anh đi đón ba, em trông mẹ, có cái gì khác thường phải lập tức gọi bác sĩ, có làm được không?" Nam Tịch Tuyệt hỏi An Nhiên.
An Nhiên trịnh trọng gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh.
"Ngoan." Nam Tịch Tuyệt khom lưng hôn lên trán cô một cái, "Anh rất nhanh sẽ trở lại."
Nam Tịch Tuyệt đến sân bay đón Nam Tĩnh, đồng thời còn biết được tin tức vợ chồng An Diệc Bác cũng tới. Trên đường trở về, do phía trước có tai nạn giao thông, bọn họ bị chậm mất bốn giờ.
"Nhiên Nhiên, tỉnh, mẹ tới thăm con, Nhiên Nhiên. . . . . ."
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc mà thân thiết, An Nhiên liền mở mắt, đáp lại là đôi mắt đầy đau dớn của Nhập Hồng, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong mắt bà rơi xuống, rơi vào trên mặt cô.
An Nhiên dụi mắt, xác định mình không có nằm mơ: "Mẹ, mẹ tới khi nào vậy?"
"Mới vừa." Âm thanh của Nhập Hồng nghẹn ngào: "Làm sao con lại ngủ thiếp đi hả? Còn ngủ sâu như vậy!"
Giọng nói trách cứ.
Cô ngủ thiếp đi! An Nhiên cuống quít nhìn sang chỗ Bùi Anh. Bà vẫn còn ở trên giường, nhưng lại bị ga giường màu trắng trùm kín mặt, không nhìn thấy được.
"Bác!" An Nhiên muốn đi xuống, lại bị Nhập Hồng kéo lại, bà khóc ra thành tiếng: "Sau khi từ biệt. Anh tử, cô ấy đã. . . . . ." Nói đến đây, bà đã khóc không thành tiếng.
Nam Tĩnh không gặp được mặt vợ lần cuối , người đàn ông kiên nghị mà ít nói đứng ở trước giường bệnh, giống như đứa bé, nắm bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của Bùi Anh, gào khóc, tựa như một dã thú bị thương.
An Nhiên rốt cuộc tránh khỏi bị Nhập Hồng ôm trong ngực, đầu của cô vừa mê man vừa nặng nề, đau đớn như muốn nổ tung. Cô lảo đảo muốn hướng tới Nam Tịch Tuyệt đứng ngoài cửa không chịu đi vào, muốn giải thích, không phải cô cố ý, cô cũng không biết làm sao lại ngủ quên mất. . . . . . Tất cả lý do đều giống như vẻ mặt tái nhợt mà vô lực của cô lúc này. Cô chỉ muốn, anh không nên dùng loại ánh mắt oán hận mà ghét bỏ đó nhìn cô.
Nam Tịch Tuyệt tiến lên một bước, hung hăng đẩy cô ngã xuống đất: "Em là heo sao? Ngủ ít một lát thôi sẽ chết à!"
Vết Thương
Một năm kia đã trở thành nỗi ám ảnh trong ký ức của An Nhiên…..khiến cô không bao giờ còn hi vọng mong chờ mùa đông đến nữa. Tất cả những ấm áp cùng tốt đẹp cũng bởi vì Bùi Anh mất đi mà ngưng kết thành đau khổ lạnh lẽo, bắt đầu càng tốt đẹp, thì kết thúc lại càng thê thảm, càng khiến người ta không có cách nào để tiếp nhận.
Ông cụ nhà họ Nam cũng ở đây, được mọi người dìu để tham gia tang lễ của Bùi Anh, đến khi biết được bà xảy ra tai nạn giao thông cùng với An Diệc Văn, vẻ đau đớn trên khuôn mặt ông nhất thời được thay thế bởi sự giận giữ: "Báo ứng! Cho tới bây giờ cô ta vẫn cùng thằng hai nhà họ An dây dưa không rõ!" Ông quơ múa cây gậy, ra sức đánh lên xe lăn mà An Diệc Văn đang ngồi đi đưa tiễn.
Nhà họ An cùng nhà họ Nam c