Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341479

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1479 lượt.

Anh liếc xéo anh một cái, người nọ là tới khoe khoang anh hát hay sao? Thái độ của Nam Tĩnh làm cho Bùi Anh hừng hực ý chí chiến đấu, cô nhe răng nhếch miệng chọn bài ‘Lưu Hải khảm tiều’, xong rồi đắc ý hướng anh khêu mi.
Nam Tĩnh vừa lên tiếng, hai anh em An Diệc Bác đồng thời bịt kín lỗ tai, Nam Cung Kỳ Áo đang muốn đẩy cửa bước vào nhìn thấy Nam Tĩnh cầm micro, liền lập tức lùi ra ngoài, cũng không quay lại nữa.
Càng hát về sau, Bùi Anh cũng chỉ biết ngây ngốc cầm micro đứng ở đó. Nam Tĩnh cũng rất quan tâm thay cô hát luôn cả phần giọng nữ. Mắt anh nhìn phía trước, giọng hát vang vang có lực.
Ngoại trừ "Tiếng hát" của anh ra, cũng chỉ có tiếng cười ha hả của An Diệc Bác.
Cho đến khi có người hát bài hát tiếp theo, Bùi Anh mới lẩm bẩm nói: "Anh. . . . . . Sao hát khó nghe như vậy?"
Mặt Nam Tĩnh trầm xuống, đem micro đưa cho người khác, "So với không có hát hết bài còn tốt hơn." Nói xong, anh ngay ngắn ngồi trở lại trên ghế sa lon ăn trái cây.
Bùi Anh làm nhân viên chuyên nghiệp khổ luyện nhiều năm, trong lòng thật sự có chút căm phẫn, tay cô run run chỉ chỉ Nam Tĩnh, "Anh căn bản là không có tí kiến thức nào về âm nhạc, còn tỏ ra anh hát hay? Này, Diệc Văn, anh có nghe không, anh ta còn tỏ ra đắc ý?"
An Diệc Văn bịt miệng cô lại, nửa ôm cô ngồi xuống, "Anh Tử, chừa cho anh Nam Tử chút thể diện đi. Anh ấy. . . . . . đúng là không biết gì về âm nhạc, em tha cho anh ấy đi."
Bùi Anh há miệng ra còn muốn nói điều gì đó, vậy mà, cánh môi mềm mại của cô đụng vào lòng bàn tay An Diệc Văn, không nhịn được. Anh khẽ nâng cằm Bùi Anh lên, cúi đầu liền hôn cô!
Một màn này lọt vào trong mắt mọi người, người đang che bụng cười chảy nước mắt An Diệc Bác cũng ngừng cười, hạt dưa trong tay Nhập Hồng rơi đầy đất, Nam Tĩnh thì trực tiếp đứng vụt lên, những người còn lại thì vỗ tay ầm ĩ.
"Diệc Văn. . . . . . Em. . . . . ." Bùi Anh muốn nói gì, lại bị An Diệc Văn giữ chặt hơn. Anh lấy áo khoác của mình che lên người cô, ngăn trở tầm mắt của mọi người, tiếp tục nụ hôn mất hồn kia.
Áo khoác nỉ ấm áp khô ráo, còn có mùi thuốc quen thuộc trên người An Diệc Văn, âm thanh ồn ào phía làm cho người ta đỏ mặt. Bùi Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, An Diệc Văn vậy mà rất khỏe, ôm cô rất chặt, không thể động đậy.
Thôi, Bùi Anh nhắm hai mắt lại. Hôm nay là sinh nhật của anh, trước mặt mọi người không thể không nể mặt. Cô không cố đẩy anh nữa, hàm răng khép chặt bày tỏ sự cự tuyệt của mình. Đầu lưỡi An Diệc Văn mấy lần cố gắng công phá, nhưng cuối cùng vẫn đành từ bỏ, chỉ là vẫn ngậm môi cô tỉ mỉ mút, không chịu buông ra.
Sau khi kết thúc, thừa dịp mọi người về hết, Bùi anh lôi lôi kéo kéo An Diệc Văn vào phòng nhỏ trong phòng vệ sinh nữ, sau khi tiến vào không nói hai lời liền đá anh một phát.
Ba Bùi Anh là quân nhân, một đá này cô dùng hết sức lực, đau đến nỗi An Diệc Văn ai u một tiếng ôm bắp chân gào thét.
"Còn dám kêu đau?" Bùi Anh làm bộ muốn tiếp tục đá, "Ai cho anh hôn em, hả? Người nào cho anh mượn lá gan vậy dám chiếm tiện nghi của em, chiếm tiện nghi của em!"
Cô vừa xấu hổ vừa tức, đấm đá bừa bãi trên lưng An Diệc Văn, bỗng dưng bị anh bắt lấy cổ tay. Bùi Anh sợ hết hồn, theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, "Buông tay!"
"Anh Tử, " An Diệc Văn thở một hơi thật sâu, "Anh nghiêm túc. . . . . . . Này, tối nay là anh đã quá đường đột. Thật xin lỗi." Anh thuận thế kéo Bùi Anh vào trong ngực, "Anh thật sự rất thích em, làm bạn gái của anh đi, chúng ta, nếu em đồng ý. . . . . ." Giọng nói của anh có chút run rẩy, "Sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn. Nếu em phải trở về Trung Quốc, anh sẽ về với em."
Mặt Bùi Anh dán ngực anh, ở trong ngực anh lòng cô vô cùng rối loạn, ngay sau đó cô sợ hết hồn hết vía. Thậm chí cô có chút kinh hoảng đẩy anh ra, "Anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ."
Cô mở cánh cửa bên cạnh ra, cướp đường mà chạy.
An Diệc Bác đang chờ ở cửa chính, thấy vẻ mặt mệt mỏi của em trai, vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Không có việc gì, anh cần em."
Khóe miệng An Diệc Văn nâng lên một nụ cười: "Anh, cô ấy còn chưa cho em câu trả lời chắc chắn. . . . . . . Em có lòng tin. Nhất định Anh Tử có thể cảm nhận được sự chân thành của em." Anh nhìn Nam Tĩnh, nụ cười sâu hơn, "Anh thấy đúng không, anh Nam Tử."
Bữa tiệc sinh nhật này kết thúc trong không khí kỳ dị, chuyện tốt duy nhất đó là Nhập Hồng đã nói với An Diệc Văn, quyết định chuyển tới phòng trọ của An Diệc Bác. An Diệc Bác cũng buồn phiền, anh liền hóa buồn phiền thành tinh lực dùng trên giường, trừng phạt Nhập Hồng đủ đường.
Sau đó anh ta lại tiếp tục rầu rỉ, nửa nằm ở trên giường hút thuốc. Sau khi thiếp đi một lúc, Nhập Hồng tỉnh lại co rụt người vào trong chăn, che lỗ mũi: "Tắt thuốc lá đi, khó ngửi lắm."
An Diệc Bác không tình nguyện dập thuốc, lần nữa nằm xuống, đôi tay xoa nắn cơ thể Nhập Hồng, "Em nói bây giờ nên làm gì?"
"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là Anh Tử thích người nào thì ở bên người đó, không thể ép cuộc cô ấy." Nhập Hồng suy nghĩ một chút, "Thật ra thì Diệc Văn và Anh Tử rất xứng đôi, cũng n


Duck hunt