XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341432

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1432 lượt.

ện gào thét không chỉ vô tác dụng mà còn khiến cô lạnh hơn, liền nhét bán tay lạnh lẽo vào trong áo lông của anh, hung hăng cấu anh.
Lúc đầu Nam Tĩnh chỉ cho là cô đang đùa giỡn, ai ngờ cô cấu liên tục không ngừng, anh không thể làm gì khác đành phải dừng xe lại, "Em làm gì thế?"
Cặp mắt Bùi Anh trợn tròn: "Em mới phải hỏi anh muốn làm gì?" Cô nhìn xung quanh là đồng ruộng hoang vu, không khỏi rụt cổ một cái, "Anh định dẫn em đi đâu? Anh mà làm gì em, em . . . . . Em liền báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát?" Nam Tĩnh cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ này (trong tiếng trung là 2 chữ ná :3), không nhịn được kéo Bùi Anh qua, "Tối qua em đã đồng ý rồi còn gì, đi gặp bà nội anh ở viện dưỡng lão ở quê!"
Mắt Bùi Anh thấy anh tức giận liền yếu đi một chút, anh buông cô ra, động tác thô lỗ giúp cô giấu giấu cổ vào trong áo khoác. Đôi môi Bùi Anh run rẩy trong gió rét, Nam Tĩnh khẽ cắn răng, lại cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô, cưỡng chế ép cô lên xe, "Em ngồi phía sau đàng hoàng một chút!"
Nam Tĩnh chà xát chà xát tay, giải thích: "Ba mẹ anh đi ra ngoài, xe trong nhà đã bị lái đi, năm phút nữa sẽ đến, em chịu khó một chút."
Thật ra thì, Nam Tĩnh không muốn thừa nhận anh hơi nhỏ mọn một chút. Muốn lái xe không phải không có xe, mà là anh cảm thấy đi xe máy tương đối cool. Giống như trong một bộ phim, chở người phụ nữa mà mình yêu chạy như điên trên cong đường đầy cát bụi, rất đẹp rất mạnh mẽ.
Mà nhờ có sự nhắc nhở của anh, rốt cuộc Bùi Anh cũng nhớ ra, tối qua. . . . . . Tối qua cô mệt chết đi được, rất đau, sau đó, hình như đã đồng ý với anh cái gì đó. Nhưng thật sự cô không nhớ được nội dung câu chuyện là gì. . . . . .
Khi hai người đến viện dưỡng lão, cả người đều đầy bụi đất. Vừa mới đẩy cửa ra, mẹ Nam đang đứng trước giường bệnh phục vụ bà nội uống thuốc nhìn con trai dính đầy bụi đất, kinh ngạc kêu một tiếng, "Nam Tử, sao con lại thành ra như vậy?"
Gương mặt Bùi Anh nhăn thành cái bánh bao, thấy Nam Tĩnh gọi vị phu nhân kia là "Mẹ" , tất cả các nếp nhăn cũng bị dọa đến mức bằng phẳng, lập tức cúi đầu khom lưng: "Cháu chào bác."
Nói chuyện qua loa một lúc, Nam Tĩnh kéo mẹ anh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Sao mẹ lại ở đây vậy?"
Mẹ Nam trấn an con trai, "Mẹ nhận được điện thoại của viện dưỡng lão liền chạy tới. Yên tâm, mẹ cảm thấy cô gái kia rất tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không phản đối các con." Mẹ Nam cười khanh khách giơ tay làm động tác thề.
Nam Tĩnh chột dạ nhìn Bùi Anh một cái, người phí sau đang nhu thuận ngồi ở trước giường bệnh, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bà nội.
Trong viện dưỡng lão, biểu hiện của Bùi Anh biết tròn biết méo. Nam Tĩnh nhìn cô, cảm thán tại sao bình thường mình không phát hiện cô ngọt ngào, động lòng người như vậy?
Ai ngờ, vừa về tới cửa trường học, Bùi Anh liền nhảy xuống xe, đi thẳng về phía trước đầu cũng không quay lại, rõ ràng cho thấy tức giận rất lớn. Nam Tĩnh lung tung dựng xe liền chạy đuổi theo.
Sau vài lần bị Bùi Anh hất tay ra, Nam Tĩnh cũng giận, đi lên trước hai bước ngăn cô lại, "Đang tốt sao lại phát cáu cái gì vậy?"
"Người nào tốt hả ?" Bùi Anh tức giận nói, "Chưa từng thấy người nào như anh, nói láo liên thiên. Không tôn trọng người khác một chút nào!" Gặp người lớn a, chuyện quan trọng như vậy, vậy mà anh cứ lanh cha lanh chanh lôi kéo cô tới! Bùi Anh càng nghĩ càng giận anh, trong một số chuyện, cô thật sự không thể bỏ qua được. Hơn nữa, cô không muốn cùng Nam Tĩnh tiến triển thêm một bước nữa, cô đã nói với người nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về đi làm đền đáp tổ quốc. Bây giờ cùng anh như vậy, rốt cuộc coi là cái gì?
Bùi Anh nhớ tới những việc này liền phiền lòng, chưa nói được mấy câu, đôi mắt đã đỏ lên, "Ai muốn gặp người nhà của anh? Tôi cho anh biết, Nam Tĩnh, về sau anh không nên tùy tiện đến phòng của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Sau khi tốt nghiệp tôi muốn về nườc. . . . . ."
Nam Tĩnh nghiêm mặt nói: "Anh không hiểu rõ."
Bùi Anh giận đến rơi nước mắt, "Tôi không muốn cùng anh không minh bạch."
Không minh bạch? Nam Tĩnh suy nghĩ một chút, phụ nữ Trung quốc rất coi trọng danh phận, giống như mình làm không tốt chút nào. Anh cảm thấy Bùi Anh nói muốn trở về nước quả thật khó tin, cô gái này đem trinh tiết quý giá nhất cho anh, nhất định là thích anh. Mặc dù cô không nói, anh cũng cảm nhận được, Bùi Anh rất thích anh. Chút tự tin này anh vẫn phải có.
Nhưng là, muốn anh tỏ tình? Trong lòng Nam Tĩnh không thoải mái vặn vẹo, anh và cô không phải đã như vậy rồi sao? Sao còn cần phải phải nói rõ như vậy? Nhớ tới An Diệc Bácđều gọi những bạn gài của mình là tâm can bảo bối, anh càng thêm không vừa ý
Nam Tĩnh kéo Bùi Anh lại giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Anh Tử, chúng ta kết hôn đi."
". . . . . . Anh đùa gì thế?"
"Anh nghiêm túc. Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao không thể kết hôn?" Nam Tĩnh hỏi ngược lại, "Không phải em muốn ở bên cạnh anh sao? Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể trở về Trung Quốc."
Gương mặt anh thể hiện đó là chuyện đương nhiên,