
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341427
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1427 lượt.
ấu xong, Bùi mẹ nhanh chóng buông điện thoại xuống, thở dài.
Bùi Anh là một đứa bé ngoan biết nghe lời, năm ngoái còn mang ảnh của người bạn trai kia về cho hai vợ chồng họ xem. Dáng dấp cao to, rất hoạt bát. Cha mẹ Bùi gia đều là ở viện khoa học, đối với phương diện này cũng không bảo thủ, cũng không có thành kiến gì về vấn đè huyết thống. Chỉ cần con gái mình thật lòng thích đối phương, bọn họ cũng sẽ không phản đối. Chỉ là lão gia, ông đối với Chủ Nghĩa Đế Quốc có địch ý sâu nặng, chỉ sợ ông không đồng ý.
Một nhà khẩn trưởng nhìn Bùi lão gia, Bùi lão ăn dưa hấu xong, cái cái ghế nhỏ của ông lên, từ từ kẹp cái quạt bồ hương của mình xuống dưới cánh tay, "Anh ny (bé gái) sẽ phải kết hôn, trong lòng ta thật đúng là không hề dễ chịu." Ông run rẩy đi về phía cửa lớn.
Bùi cha và Bùi mẹ hai mặt nhìn nhau, con ngươi Bùi Chiêu Viễn đảo mấy vòng, sau đó đi theo Bùi lão gia ra ngoài. Một lát sau, Bùi Chiêu Viễn chạy vào, cũng không nói chuyện, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn ba mẹ cậu. Bùi mẹ nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, xoay người lấy kem bơ từ trong tủ lạnh ra.
Bùi Chiêu Viễn nhanh chóng liếm kem, "Ông nội đang chơi cờ tướng với Trương đại gia."
Bùi cha Bùi mẹ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, như vậy, chắc là đồng ý?
Bùi lão gia cũng coi như là đã nhìn thấy mặt Nam Tĩnh. Lần trước Bùi Anh nói cho ông, mặc dù ông giả vờ không thèm để ý, nhưng lại lắng nghe rất cẩn thận. Sau đó còn xem trộm ảnh của anh. Ừ, ông sờ sờ cằm, dáng dấp cũng được, không giống Quý Tây Dương. Ông híp mắt, “Ba” một tiếng đặt con mã lên phía trước, “Chiếu tướng!”
Sau buổi lễ tốt nghiệp, Bùi Anh dẫn theo Nam Tĩnh về nước. Cha mẹ Nam Tĩnh cũng gửi lời thăm hỏi gia đình Bùi gia. Từ xa Bùi Chiêu Viễn nhìn thấy một đống đồ vật ký quái, hai mắt sáng lên. Trong sự thân thiết của Bùi cha Bùi mẹ biểu hiện ra sự cẩn thận và khoan dung.
Nam Tĩnh cẩn thận phụng bồi, cuối cùng cũng chính thức được người Bùi gia công nhận. Có mấy người họ hàng của Bùi Anh, nghe nói cháu gái tìm được bạn trai ngoại quốc, đều hiếu kỳ chạy tới xem thử.
Việc ăn cơm xã giao là không thể thiếu. Tối hôm đó, Nam Tĩnh uống đến mức bước chân lảo đảo, được Bùi Anh và Bùi Chiêu Viễn dìu vào căn phòng phía đông.
Bùi Anh nấu cho Nam Tĩnh chén canh giải rượu, nhìn bộ dáng anh tay khoác lên trán hình như rất khó chịu, tức giận bĩu môi, "Những ngững người làm sao vậy? Qua loa là được,sao lại uống như sắp chết thế này! Mẹ sao không khuyên bọn họ một chút."
Tiếng nói vang lên liền bị Bùi mẹ mắng, "Sao có thể nói vậy được chứ, không biết lớn nhỏ. Dù sao họ cũng là trưởng bối!"
"Hừ!" Bùi Anh quay mặt đi.
Bùi mẹ dở khóc dở cười: "Con gái mình nuổi từ nhỏ còn chưa lấy chồng đã bắt đầu hướng ra bên ngoài!" Nói xong trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Lập tức Bùi Anh liền khéo léo quấn lấy, "Mẹ con không có. Con lúc nào cũng là con của mẹ! Mẹ cũng mau đi nghỉ ngơi đi."
Bùi mẹ khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, con cũng mồm mép lắm. Tối nay ba con cũng uống khá nhiều, mẹ đi xem một chút." Chưa ra đến cửa lại quay đầu lại, không yên lòng nói, "Con cũng đi ngủ sớm một chút."
"Vâng." Mẹ cô đi rồi, Bùi Anh mới ngồi xuống trước giường Nam Tĩnh , thở dốc một hơi.
Phòng phía đông không có điều hòa, chỉ có một cái quạt máy, cách màn gió thổi tới suy yếu đi không ít. Trên mặt Nam Tĩnh không ngừng đổ mồ hôi. Bùi Anh dùng khăn lạnh lau cho anh mấy lần, nhưng bộ dáng của anh giống như càng ngày càng nóng vậy, nhìn rất đau lòng.
Phía Tây có hai gian phòng, một phòng là của cô một phòng là của Bùi Chiêu Viễn. Cả hai phòng đều có điều hòa. Bùi Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn trong nhà chính là Bùi lão đã tắt, liền nửa kéo nửa đỡ Nam Tĩnh dậy, nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Anh nhỏ giọng một chút, đi vào phòng em ngủ."
Bùi gia cũng không phải cố ý đối xử không tốt với Nam Tĩnh. Vốn là muốn dọn phòng của Chiêu Viễn để cho anh ở, nhưng anh nhất định biểu hiện thái độ tao nhã lễ độ, nên không thể làm gì khác hơn là để anh ở phòng khách.
Đến trên giường Bùi Anh, Nam Tĩnh lật người hướng về phía cô, tay che dạ dày, cau mày nói: "Khó chịu."
Bùi Anh vắt khăn lạnh lau mặt cho anh, "Đáng đời, ai bảo anh uống nhiều như vậy."
Trước khi đến Bùi Anh đã nói với Nam Tĩnh, nhà cô nhiều quy củ, họ hàng cũng nhiều, đừng có để ý mấy cái tập tục cũ, trực tiếp từ chối coi như không có gì. Nhưng anh thì tốt rồi, không từ chối bất cứ một cái gì.
Cô muốn đứng dậy, không ngờ Nam Tinh đột nhiên đưa tay qua, ôm lấy eo cô, kéo cô ngã xuống người anh.
"Đừng làm rộn!"Đang ở trong nhà nên Bùi Anh nhất quyết không cho phép anh làm loạn.
Nam Tĩnh ôm cô lật người, đè cô ở dưới thân thể, ánh mắt nóng bỏng, "Anh Tử ngoan, anh chỉ sờ một cái thôi." Bàn tay to của anh dò vào trong váy cô, vuốt ve cặp đùi trắng noãn của cô.
Bùi Anh khẩn trương cuộn tròn người, mà cô rất nhanh giống như con tôm đáng thương bị anh bẻ thẳng. Miệng của anh tàn sát bừa bãi trên mặt, trên cổ cô.
Điều Bùi Anh có thể làm, chính là tắt đèn trong phòng đi.
Trong bóng tố