
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341536
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1536 lượt.
g không liên quan đến em, em, " cô hít một hơi thật sâu, run rẩy hét, "Nguyền rủa anh Tinh Tẫn Nhân Vong!" (tinh trùng đều chết hết ~~ sặc)
Cô hét rất lớn, chung quanh đều vang lên tiếng cười. An Nhiên đỏ mặt lùi vào trong nhà hờn dỗi.
Ngày thứ hai An Nhiên chạy đi thăm Yến tử, Nam Cung Quân Như đang đút cho cô ấy ăn cái gì đó. Hắn rõ ràng là cả đêm không ngủ, đáy mắt đều là tia máu.
"Em tới rồi, anh đi nghỉ một lát đi." An Nhiên nhận lấy cái bát trong tay Nam Cung Quân Như.
Chờ Nam Cung Quân Như rời đi, vẻ mặt Yến tử trắng bệch nói: "Cậu thỏa thích cười nhạo tớ đi."
"Tớ không có ý này." An Nhiên nói, ". . . . . . Cậu thật, đối với anh ta. . . . . ."
"Việc của tớ và anh ấy không cần cậu quan tâm!"
An Nhiên nhẫn nại khuyên: "Cậu như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả. Cậu nên bảo vệ bản thân mình một chút, đừng đổi nhiều bạn trai như vậy."
Nam Cung Yến không nhịn được đẩy cô một cái, bát cháo trong tay An Nhiên đổ hết lên mặt đất, "Cậu dựa vào cái gì mà dạy dỗ tớ! Tớ thích cùng đàn ông lên giường đấy, cậu quản được sao?" Cô hung dữ nói, "Đều tại cái người Nam Tịch Tuyệt đó, tại sao lại gọi Trương Nghiên đến, bây giờ anh ấy cũng tính toán cùng cô ta kết hôn, tớ phải làm thế nào? Các người cũng tới giành anh ấy, cút, tớ không muốn nhìn thấy cậu!"
"Cậu. . . . . ." An Nhiên tức giận đến phát run, "Cậu thật là không thể nói lý."
Nam Cung Yến liếc cô một cái: "Ai cho cậu để ý đến tớ? Tránh ra!"
An Nhiên tức giận sập cửa rời đi.
Nam Cung Yến được trong nhà phái máy bay trực thăng tới đón vào bệnh viện, cùng đi theo còn có Nam Cung Quân Như. Nghe nói cháu gái bảo bối gặp chuyện không may, ông cụ nhà Nam Cung cũng vội vàng theo tới, đem cháu trai mắng to một trận, cũng hung hăng khiển trách Nam TịchTuyệt một hồi.
Mới bắt đầu một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, làm cho không khí của cả đoàn cũng ngột ngạt. Cũng may Trương Nghiên giỏi điều hòa không khí, trừ mấy người quen biết Yến tử, những người còn lại tâm tình cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
An Nhiên cùng cậu nam sinh tóc nâu khi rất thân thiết, cậu ta tên George, vô cùng yêu chuộng chính nghĩa, luôn luôn cùng cô thảo luận về anh hung Robin Hood. Hai người kết bạn tham gia không ít hoạt động, phiêu lưu, tìm kiếm. . . . . . Hoạt động buổi tối thì An Nhiên còn hào phóng theo sát hắn chia sẻ về kỹ thuật bắt ve sầu, hai người một khiêng bắt bươm buớm, một xách theo đèn bin, phối hợp thân mật gắn bó.
Tối ngày thứ ba, mọi người đều đem đồ mình kiếm được tập hợp lại, tổ chức một buổi dạ hội tưng bừng, không khí náo nhiệt, mấy nam sinh tập hợp lại nhóm lên đống lửa, vây quanh đống lửa uốn éo người thành những vũ điệu nhiệt tình
Trương Nghiên lôi kéo An Nhiên vào nhảy cùng. Trương Nghiên rất xinh đẹp không nói, tính tình cũng hào phóng, hôm nay bạn trai lại không có ở đây, các nam sinh túm lại lấy lòng không ít, cô ấy rất nhanh bị một đồng học khôi ngô kéo qua nhảy.
George tích cực dựa tới, cơ hồ là dán vào thân thể An Nhiên đang nhảy. Chung sống mấy ngày nay, An Nhiên cũng không ghét nam sinh này. Da hắn trắng nõn, lại không thiếu dịu dàng, rất hiểu lấy lòng các cô gái.
George lôi kéo An Nhiên tránh khỏi đám người náo nhiệt, ôm cô tựa vào một gốc cây to. Đống lửa đỏ rực sau lưng chiếu lên thân thể hắn, hắn có chút kích động, cầm lấy tay cô, ở trên gò má cô hôn xuống một cái.
Đôi mắt của người thiếu niên có chút ướt át, hắn nhỏ giọng nói: "Nghe nói các cô gái Đông Phương rất kín đáo, tớ có thể hôn môi cậu không?"
An Nhiên cười cười, gật đầu một cái. Cùng George chung đụng không có áp lực chút nào, cũng không có cảm giác áy náy, cô không phải cũng nên nếm thử một chút cảm giác yêu bạn cùng lứa tuổi sao?
George có huyết thống quý tộc Anh quốc, khi giơ tay nhấc chân đều không thiếu phong cách thân sĩ, hắn vuốt ve tóc An Nhiên: "Tớ rất thích tóc cậu, mượt mà mềm." Môi của hắn dần dần đến gần, cảm giác không giống với Nam Tịch Tuyệt hôm đó, không hề có mùi thuốc lá, mà là hơi thở mát mẻ của thiếu niên.
Hai mắt An Nhiên nhắm chặt lại.
Nụ hôn chậm chạp không có rơi xuống.
George cau mày nhìn người quấy rầy bọn họ Nam Tịch Tuyệt: "Chuyện gì?"
Nam Tịch Tuyệt nghiêm túc nói: "Đêm đã khuya, các người tốt nhất không nên cách tôi quá xa. Dù sao chúng tôi cũng phải phụ trách sự an toàn của mọi người."
Sau khi tan hội, An Nhiên cùng mấy nữ sinh được phân công ra bờ sông, do Trương Nghiên dẫn đầu đi múc nước, rửa sạch ly, bàn, dao, nĩa.
Sau khi tan hội, An Nhiên cùng mấy nữ sinh khác được phân công rửa ly, bàn, dao ,nĩa được Trương Nghiên dẫn ra bờ sông múc nước.
Còn chưa rửa xong, Nam Tịch Tuyệt liền đi tới kêu bọn họ nhanh đi về, nói là dự báo khu rừng tối nay có mưa to. Mặc dù không là dông bão, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.
Trên đường trở về, giọt mưa lớn như hạt đậu liên tiếp rơi xuống dày đặc. An Nhiên bước một bước liền trượt trở về ba bước. Cô bị vấp vào một cái rễ cây, lảo đảo mấy bước ôm chầm lấy đằng sau Nam Tịch Tuyệt.
Cả người anh cứng lại, đỡ cô: "Cẩn thận một chút."
Hai người chưa nói c