
Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp
Tác giả: Kang Yiul
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341360
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1360 lượt.
p lại và gửi ám hiệu “biết rồi”.
Đối với Ra Im, Ah Young là bạn mà cũng là người thân thứ hai của cô. Lên lớp Mười một, Ra Im mất đi chỗ dựa duy nhất khi cha cô qua đời, Ah Young đã ở bên chăm sóc và tằn tiện từng đồng để lo cho cô. Lúc Ah Young rời quê hương Gangwon-do lên Seoul trọ học, cô đề nghị Ra Im đến sống cùng mình. Từ bấy đến nay, đã mười năm ở chung, hai người coi nhau chẳng khác gì ruột thịt.
Ah Young tiến đến chỗ Ra Im với một tách cà phê đặt ngay ngắn trên khay. Bộ đồng phục của nhân viên trung tâm thương mại cũng thật sang trọng. Khi Ah Young đặt tách cà phê xuống bàn Ra Im, một giọng nói sắc sảo vang lên, “Hai cô kia!” Một phụ nữ vận đầm lụa ngắn và bó sát tiến về phía hai người. Cô ra hất mái tóc dài bồng bềnh như vừa được uốn chải tại tiệm làm đầu, nhìn Ah Young và hỏi với giọng hoài nghi:
- Từ bao giờ mà việc ra vào phòng chờ này lại lỏng lẻo đến như thế? Đây không phải nơi chỉ dành cho những người mua sắm trên một trăm triệu mỗi năm ở LOEL hay sao? Lúc cô ta bước vào, cô đã kiểm tra thẻ chứng mình chưa đấy?
- Tất nhiên là rồi, thưa quý khách. – Ah Young trả lời bằng giọng nhẹ nhàng lịch sự.
- You are a liar! Đâu có ai kiểm tra thẻ của tôi.
- Vì tất cả nhân viên ở đây đều đã nhận ra quý khách rồi nên…
Ngoài việc ngồi nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì Ra Im không biết làm gì khác. Cô thật muốn dùng chính giọng điệu khinh khỉnh dữ dằn của cô ả kia mà đốp chát lại, nhưng sợ gây trở ngại cho công việc của Ah Young nên đành nhịn. Cô đứng dậy, quay mặt về phía Ah Young đang bối rối và người phụ nữ kiêu căng trơ trẽn.
- Chắc hai người đang nói về tôi nhỉ? Đưa chìa khóa cho mình đi. Chị không cần làm khó cô ấy. Tôi cũng định đi ngay bây giờ đây. Cám ơn về tách cà phê. Gặp cậu sau nhé!
- Cô dám dùng tiền của chúng tôi để đãi loại người này uống cà phê à? Tên cô là gì?
Vươn tay về phía tấm bảng tên của Ah Young, cô ta giật lấy nó, sau đó còn cố ý va vào vai Ra Im rồi mới chịu đi. Gì thế này? Thật là không thể chịu nổi nữa. Ra Im xoay người lại, định đuổi theo cô ả, vẻ mặt bất chấp. Ah Young vội níu tay bạn.
- Này, cậu đi đâu thế? Năm nay là năm tam tai của tụi mình đấy. Gặp rắc rối với luật lệ hành chính, một đống chuyện không may bất ngờ, còn bị đàm tiếu sau lưng nữa. Tháng nào tụi mình cũng đạt toàn “điểm ưu” xui xẻo đấy thấy không?
- Phải lấy lại cái bảng tên chứ.
- Thôi, đừng làm lớn chuyện, chẳng ích gì đâu. Cứ xin lỗi và nhẹ nhàng năn nỉ là được mà. Bị la mắng một tí cũng không sao đâu, nhịn đi.
- Sao lại phải chịu nghe mắng? Việc gì mà lúc nào chúng ta cũng phải xin lỗi.
Ra Im rất bực tức khi để người phụ nữ kênh kiệu kia cầm bảng tên của Ah Young ra khỏi phòng chờ, nhưng đứng trên lập trường của Ah Young thì đúng là nên ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây không phải xã hội phân chia giai cấp, thế giới này cũng chẳng còn tồn tại sự phân biệt đối xử, thế mà cứ phải gặp và nhẫn nhịn những chuyện hết sức vô lý như vậy, thật quá đáng! Cho dù cà phê trong Trung tâm Thương mại LOEL có pha vàng đi nữa, cô thà bị chém đầu thê thảm còn hơn chỉ uống một tách cà phê mà phải chịu sỉ nhục như thế. Đã vậy, chỉ tại mình nên Ah Young thành khó xử, điều đó càng khiến Ra Im thấy bức bối hơn.
Ra Im mang tâm trạng nặng trĩu bước ra khỏi trung tâm thương mại, đúng lúc trông thấy ả đàn bà lấy bảng tên của Ah Young. Ả ta đang xếp hàng chờ sang đường trước tòa nhà. Đây đúng là điều cô mong muốn. Không trả được mối nhục trong phòng chờ VVIP thì thôi, miễn là lấy lại bảng tên cho Ah Young. Quyết định xong đâu đấy, Ra Im tiến đến gần ả với gương mặt lạnh lùng. Ả nhếch mép cười khinh bỉ. Thời điểm thích hợp đã đến. Bỗng có thứ gì đó lướt vụt qua giữa hai người. Một người phụ nữ trung niên, tay bế đứa bé ngồi phịch xuống đất la lên, “Trời ơi, cha mẹ ơi!” Liền đó, một cô gái trẻ xuất hiện, cô ta vừa lao về phía người phụ nữ vừa thét lớn.
- Ôi ôi, làm thế nào đây!! Túi của tôi, túi của tôi!!! Nó là kẻ giật túi đấy!! Kẻ giật túi đấy!! Trời ơi, túi của tôi!! Túi của tôi bị giật rồi. Bà bị điên à? Phải chụp lấy tên cướp ngay chứ? Bị nó lấy mất rồi! Có biết cái túi ấy đựng bao nhiêu tiền không?
- Thành thật xin lỗi quý cô. Tôi sợ cháu bé bị thương.
- Ôi trời ơi, còn biện minh nữa à? Lẽ nào bà là đồng bọn của nó? Để nó đi thế này chắc là một lũ với nhau rồi. Bà kia, trả túi lại cho tôi, nhanh lên.
Cứ cho là người phụ nữ ấy có dính líu đến bọn cướp giật đi chăng nữa, thì kiểu chửi bới, khạc nhổ vô phép như vậy với người đáng tuổi mẹ mình, thật sự làm người ta không khỏi nhíu mày nhăn trán. Hình như cô gái trẻ xấc xược này là bạn với người phụ nữ đã lấy bảng tên của Ah Young. Giữa đám đông, họ đứng hai bên người phụ nữ trung niên, hùa nhau mắng chửi như tát nước khiến bà ta bật khóc.
Ra Im thở dài và nói với đám đông, “Mọi người làm ơn chờ ở đây,” rồi nhanh nhẹn xoay người chạy theo hướng bỏ trốn của kẻ giật túi. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một học sinh đang khóa xe đạp ở bãi gửi. Trong khi đó, tên cướp đã leo lên xe đồng bọn mất rồi. Ra Im gần như giật lấy chiếc xe của đứa