Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khu Vườn Bí Mật

Khu Vườn Bí Mật

Tác giả: Kang Yiul

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341437

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1437 lượt.

hĩ gì. Đến ngay cả mẹ, tôi còn không cho biết về bệnh tình của mình, nhưng với Ji Hyeon – người vừa là bạn vừa là bác sĩ khoa thần kinh – thì tôi lại dễ dàng tâm sự. Cô ấy là một người bạn không thể thay thế, người duy nhất biết tôi khổ sở vì căn bệnh sợ không gian hẹp, và cũng là bác sĩ điều trị chính của tôi.
- Mình hỏi không phải với tư cách bạn bè, mà với tư cách là bác sĩ. Để chữa bệnh chứ không phải an ủi gì đâu.
Dù Ji Heon có nói thế, tôi cũng chẳng thể trả lời khác được. Chính tôi cũng không biết có phải tự bản thân khiến mình mệt mỏi, hay là có điều gì đó cứ dai dẳng làm phiền và khiến lòng tôi lúc nào cũng nặng trĩu. Tôi thật sự không biết. Có vẻ như sau khi quen Gil Ra Im, những thứ tôi không rõ ngày càng nhiều.
Ji Hyeon chỉ còn cách kê đơn thuốc an thần cho tôi và ra về. Tôi định uống thuốc và chợp mắt một lúc nhưng không sao ngủ được.
- Cô lấy tiêu chuẩn nào mà nói như thế?
- Tiêu chuẩn hiện tại. Chứ anh nghĩ tiêu chuẩn gì?
- Là cô gái tạm thời khiến trái tim tôi rung động, học lực thấp kém, gia cảnh nghèo nàn, đến cả lòng tự trọng cũng chẳng màng, vậy có được tính không?
- Cái gì?
- Cô có biết trong trung tâm thương mại này có bao nhiêu con mắt đang nhìn tôi không? Để cô quay phim, tôi cho mượn cả trung tâm thương mại. Vì cô, lần đầu tiên trong đời tôi bày cả bàn ăn thịnh soạn. Vậy mà cô định để cho nhân viên của tôi thấy cô ôm tặng phẩm từ phòng làm việc của tôi đi ra ư? Cô không thể đối đãi với tôi như tôi đã làm với cô à?
- Tôi… tôi chỉ là… Ha ha…
- Cô cười cái gì?
- Không phải anh từng nói tôi nổi giận nhìn rất xinh sao, không ngờ tôi cười còn đẹp hơn chứ gì? Tất cả những lời anh nói… đều đúng. Cho dù lý do là gì thì… có lẽ tôi không nên đến đây.
- Hả?
- Tôi đã không nghĩ cho thể diện của anh. Thật sự xin lỗi. Nếu tôi khiến anh thấy xấu hổ, cho tôi xin lỗi. Tôi về ngay đây, nhưng tôi vẫn sẽ lãnh giải thưởng. Hãy đưa máy hút bụi cho tôi đi.
- Cô nói gì?
- Tôi từng phân vân trong giây lát. Có nên ngổ ngáo bất cần như tôi vẫn luôn thế, hay là bỏ đi với vẻ mặt tổn thương để từ từ lưu lại hình bóng trong trái tim anh. Nhưng dù có làm thế nào, mọi chuyện cũng không khác đi được, chiếc máy hút bụi tôi đáng được nhận thì vẫn ở đấy thôi. Chỉ là một cô gái học lực kém cỏi, gia cảnh bần cùng đến nhận thưởng, chắc cũng không đến nỗi bị trao cho chiếc máy hỏng đấy chứ?
- Cô đừng nói nữa!!
- Nếu anh thấy xấu hổ trước nhân viên, cứ nói tôi là đứa con gái chơi mất lần rồi đá là được.
- Tôi đã bảo cô đừng nói nữa cơ mà! Chơi mấy lần rồi đá? Tôi không làm được chuyện đó. Muốn tôi cho cô biết tại sao tôi không làm được không?
Tình huống trục trặc thứ hai
Tôi kéo Ra Im đến khu bán hàng hiệu. Các nhân viên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tất thảy nhìn tôi hoang mang. Sau khi đuổi họ ra ngoài, tôi chộp lấy quần áo, túi xách và cứ thế ném xuống sàn, về phía Ra Im. Cô không thể giấu được vẻ tổn thương, đứng trước mặt tôi mà người run rẩy như bị cái lạnh bao phủ. Nhưng ngay cả khi nhìn dáng vẻ ấy, tôi vẫn không dừng lại được.
- Mặc vào đi.
- Anh làm cái trò gì vậy?
- Cô không thể hiểu nổi tôi đang làm gì đúng không? Chỉ có thế mà không hiểu à? Chơi bời với cô? Cô nghĩ cô có tư cách đi chơi với tôi hay sao?
- Gì cơ?
- Nếu muốn hẹn hò với tôi dù chỉ là đùa giỡn, ít nhất cô cũng phải ở mức độ này. Tôi có thể chấp nhận được sự khác biệt về nhân chủng, tôn giáo, sắc tộc, sở thích, giới tính nhưng tuyệt đối không chấp nhận sự bần cùng.
- Anh…
- Vẻ mặt của cô như thế là sao? Bộ dạng nghèo nàn là sở thích của cô, luộm thuộm bẩn thỉu là sở trường của cô, thế mà đứng trước đống hàng hiệu này lại còn giả vờ bằng biểu hiện “Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?” nữa à? Trong mắt những người đàn ông như tôi, cô đã thiếu năng lực lại còn nghèo khó đến đáng thương.
Tình huống trục trặc thứ ba
Trước sự công kích không thương tiếc của tôi, Ra Im vô phương phản kháng, chỉ còn cách im lặng chịu đựng rồi quay lưng định ra khỏi khu bán hàng. Tôi lập tức đưa tay nắm lấy vai, kéo cô quay lại rồi đẩy vào phòng thay đồ, tay kia nhặt bộ quần áo bị ném xuống đất và bước vào theo. Trong tích tắc, tôi quên mất chứng sợ không gian hẹp của mình. Nếu lường được mọi chuyện sẽ đến mức này, tôi tuyệt đối sẽ không hành động như thế với cô. Bấy giờ, tôi thật sự đã mất hết lí trí.
- Mặc vào.
- Thôi đi.
- Hay để tôi mặc cho cô?
- Nếu tôi mặc vào rồi, tiếp theo sẽ là gì?
- Sao?
- Tôi hỏi nếu tôi mặc cái này vào rồi thì anh sẽ làm gì với tôi, một người không đủ tư cách để anh chơi bời?
- Chẳng làm gì cả.
- Thế tại sao?
- Tôi chỉ muốn giúp cô nhận ra thôi. Đối với cô, tôi là một người xa tầm với đến mức nào.
- Anh nói gì?
- Đại khái, tôi cũng đã biết cô gái tên Gil Ra Im xuất thân từ thành phần nào trong xã hội rồi.
- Cái gì?!!
- Vì vậy chưa hoàn toàn hiểu được, tôi đã định tìm hiểu thử xem. Nhưng ít ra cô cũng phải cho tôi thời gian chứ.
- Thời gian? Thời gian gì chứ? Thời gian để học sự nghèo nàn ư?
- Nỗ lực của tôi buồn cườ