The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Kiếp Này Em Từng Có Anh

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134847

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.

nhưng anh ta vẫn cứ coi cô ta như báu vật.” Du Dĩnh nói. “Có một số thì chẳng cần phải cố gắng làm gì mà vẫn được mọi sự như ý.”
“Thế nên mới nói, khi cố gắng mà đạt được thành quả mới cảm thấy hạnh phúc mà.” Tôi nói.
“Cậu không muốn kết hôn à?” Du Dĩnh hỏi tôi.
“Cậu nghĩ phải thế nào bây giờ?”
“Chẳng lẽ cậu muốn không danh không phận ở bên cạnh anh ấy suốt đời sao?”
“Đó cũng là một kiểu cống hiến.” Tôi nói.
Du Dĩnh chạm cốc với tôi. “Cạn vì sự cống hiến vĩ đại của cậu!”
Chúng tôi đổ cát vào ba chai rỗng rồi lại đào một hố thật sâu bỏ chúng vào đó, rồi lấp cát lên.
“Đợi khi cậu 40 tuổi, chúng ta sẽ lại đào ba cái chai này lên.” Từ Ngọc nói.
“Lúc đó có khi cậu lại đem theo hai nhóc đến ấy chứ. Bầu ngực của cậu vì sinh con nên càng vĩ đại!”
Tôi đùa Từ Ngọc.
“Cậu tiếp tục cống hiến cho Văn Lâm!” Từ Ngọc cũng nói lại.
“Đấy là rủa tớ hay chúc phúc đấy?” Tôi hỏi cô ấy.
“40 tuổi, đáng sợ quá!” Du Dĩnh ôm mặt nói.
“Dù cậu có sợ đến mức nào thì ngày ấy sớm muộn cũng sẽ đến.” Tôi nói.
“Dù thế nào tớ cũng phải tóm cổ một anh chàng nào đó để cùng tớ qua tuổi 40.” Du Dĩnh nói.
9 giờ sáng ngày mồng ba tháng Mười một, có người gõ cửa. Tôi ra mở cửa, hóa ra là chị Quách. Chị bê một chiếc bánh ga tô hình bông hồng đứng trước cửa nói. “Chúc mừng sinh nhật!”
“Là ai tặng vậy ạ?” Tôi ngạc nhiên.
“Ông Đường.” Chị Quách nói.
Hóa ra là Văn Lâm, tôi đã đoán ra trước rồi mà.
“Anh ấy đặt từ lúc nào vậy ạ?” Tôi đưa tay đón chiếc bánh.
“Một tuần trước.”
“Cái này tôi làm riêng tặng cô.” Chị Quách đưa cho tôi một chiếc hộp hình chữ nhật.
“Đây là cái gì ạ?”
Tôi mở nắp hộp ra, hóa ra là bánh su kem. Tôi cắn một miếng.
“Cám ơn chị, ngon lắm.”
“Bạn trai cô thương cô thật đấy, hai người bao giờ thì kết hôn?”
“Em không lấy anh ấy đâu!” Tôi cố làm ra vẻ không muốn kết hôn gì cả.
“Còn chị thế nào? Có tin tức tốt lành gì chưa?” Tôi hỏi chị Quách.
“Vẫn chưa có gì cả! Với tuổi tôi bây giờ có bạn trai đương nhiên sẽ khó hơn so với các cô rồi. Nhưng vài ngày nữa bạn bè rủ tôi đi vũ hội, có lẽ sẽ có những cuộc gặp gỡ bất ngờ nào đó.”
“Thế thì chúc chị may mắn!”
“Tôi cũng chúc cô tối nay thật vui vẻ.”
Sau khi chị Quách đi rồi, Văn Lâm gọi điện đến.
“Bánh sinh nhật đẹp lắm!” Tôi nói. “Có phải có bánh rồi thì không có hoa nữa phải không?”
“Em muốn hoa hả?”
“Em muốn anh bê một bông hoa đến với em.”
“Làm gì có bông hoa nào to đến nỗi thế chứ? Cùng lắm anh chỉ có thể bê một cái cây.”
Đêm đó, tôi chờ cái cây của tôi xuất hiện.
Tôi thay bộ quần áo thật đẹp rồi đợi Văn Lâm, anh nói sau khi tan làm sẽ gọi điện thoại cho tôi, sau đó cả hai sẽ cùng đi ăn.
8 giờ 10 phút, vẫn không thấy điện thoại của Văn Lâm đâu, anh ấy muốn làm gì trong ngày sinh nhật của tôi vậy nhỉ?
9 giờ 45 phút, cuối cùng điện thoại cũng kêu.
“A lô...” Tôi nghe điện thoại, trong lòng đã chuẩn bị đến tình huống tồi tệ nhất, nếu không phải xảy ra vấn đề gì đó, anh ấy đã không đến tận giờ mới gọi điện thoại đến.
“Anh đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Anh đang trong bệnh viện.”
“Tại sao lại ở trong bệnh viện?” Tôi kinh ngạc.
“Bố cô ấy nhập viện, bệnh cũ tái phát.”
“Ồ...” Tôi không tin lắm.
“Trùng hợp vậy sao?” Tôi mỉa mai.
Tôi hy vọng anh ấy sẽ cho tôi một đáp án hoàn hảo. Nhưng không có.
“Lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.” Anh ấy nói.
“Không cần đâu.” Tôi vứt ống nghe xuống.
Tại sao mọi chuyện không thể để đến hôm sau chứ? Sao lúc nào anh cũng khiến tôi tổn thương vào ngày như hôm nay?
Tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc thống thiết một trận, nhưng tôi lại không muốn khóc, tôi muốn báo thù, báo thù cái cách anh đối xử với tôi.
Chẳng phải có một người đàn ông trùng ngày sinh tháng đẻ với tôi sao? Hơn nữa anh ta còn thích tôi kìa! Tôi tìm số máy nhắn tin của Trần Định Lương. Nếu hiện tại anh ta đang đón sinh nhật cùng với bạn bè hay một cô gái nào đó, tôi cũng có thể nói câu chúc mừng sinh nhật rồi cúp máy. Nhưng... 10 giờ tối lại gọi điện chúc mừng sinh nhật bằng máy bàn, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Thì cứ kệ để anh ta nghi ngờ đi, giờ tôi chẳng cần biết gì cả, chỉ muốn báo thù.
Trần Định Lương không trả lời điện thoại. Đúng là trong những lúc phụ nữ cần đàn ông nhất thì họ lại mất tích.
12 giờ đêm, điện thoại lại đổ chuông, không hiểu là của Trần Định Lương hay Văn Lâm. Anh ấy nói muộn một chút sẽ gọi lại cho tôi mà, nhưng lúc này tôi không muốn nghe thấy giọng của anh, dù sao sinh nhật của tôi cũng đã qua mất rồi. Thế là ngày sinh nhật lần thứ 30 của tôi đã trôi qua như vậy. Một người đàn bà 30 tuổi như tôi trong căn hộ mà Văn Lâm mua cho ấy, chẳng qua chỉ là một chú chim bằng tơ vàng, mà tôi lại không muốn tỉnh ngộ chút nào cả.
Điện thoại lại đổ chuông tiếp. Tôi đứng trước cửa sổ, trên phố không hề có bóng dáng của người đàn ông tôi mong mỏi xuất hiện.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng dừng, trong tiếng kêu cuối cùng ấy, hình như có chút gì đó rất thê lương thì phải. Đó chắc hẳn không phải điện thoại của Trần Định Lương gọi đến, mà của Văn Lâm