
Tác giả: Quế Tiểu Vân
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134296
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.
an ca ca ơi, quản gia bà bà nói về sau mỗi tháng đều phải chảy máu một lần, vậy thì không phải từ nay về sau tháng nào em cũng không hề thoải sao?”
Quan Triển Lạc đối với trạng thái sinh lý của nữ tính vốn không hiểu biết nhiều lắm, nhưng ngay ngày mai hắn sẽ mua những quyển sách về phương diện này về ngâm cứu, hắn không đành lòng thấy Chi Chi của hắn mỗi tháng đều phải chịu đau một lần.
“Đương nhiên sẽ không rồi, anh đã nghe nhà anh nói qua rồi, chỉ cần đem thân thể điều dưỡng cho tốt, về sau sẽ không đau nữa, về phần điều dưỡng ra sao, em không cần lo lắng đâu, giao cho Quan ca ca hết đi. Okie, bây giờ thì xuống giường nào, đem canh đậu đỏ cùng với mấy thanh chocolate này ăn hết, đau đớn sẽ từ từ giảm bớt thôi!.”
“Okie, cám ơn Quan ca ca!”
Cô chỉ biết rằng, mặc kệ là vấn đề khó khăn gì, chỉ cần giao cho Quan ca ca của mình là đều có thể được giải quyết. Quan ca ca ở trong cảm nhận của cô chính là nhân vật lợi hại siêu cấp vô địch toàn vũ trụ, ngay cả bọn nữ đồng học của cô mỗi khi tan học đều đem ảnh của hắn ra nhìn ngắm xuýt xoa kia mà!
Bất quá, Quan ca ca có nói với cô rồi, trong trường học, không nên đưa quan hệ của hai người bọn họ nói ra, ngay cả chuyện nàng có thể tự do ra vào nhà họ Quan, ngay cả đến cha mẹ của cô cũng không biết.
Quan ca ca dặn dò cô cái gì thì cô liền làm ngay cái đó, Quan ca ca kêu cô uống canh đậu đỏ, ăn chocolate, cô liền uống canh ăn chocolate. . . . . . Ha hả, bất quá chuyện ăn chocolate thì không cần Quan ca ca phân phó rồi, bởi vì cô cũng rất thích ăn.
Lúc này người hầu đã đưa tới trà chiều, Lê Chi Chi vui vẻ dùng, Quan Triển Lạc ngắm nhìn bộ dáng vui sướng của cô trong lòng cũng không khỏi nhộn nhạo, hắn thấy cô tiểu công chúa khờ dại này rốt cục cũng trở thành một tiểu nữ nhân xinh xắn, xem đôi má phấn như ngọc trai kia kìa, có thể tưởng tượng được sau khi cô lớn khẳng định sẽ có một đống ruồi bọ bu quanh cô, đến lúc đó thì hắn . . . . . .
“Quan ca ca, anh suy nghĩ cái gì thế? Như thế nào không ăn đi?”
“Quan ca ca đang suy nghĩ như thế nào để đuổi đám ruồi bọ đi.”
“Hả?”
Lê Chi Chi đang ăn bánh ngọt ngon lành, nghe như thế khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ vẻ hoang mang, dáo dác nhìn trước ngó sau, căn phòng của Quan ca ca đúng là rất sạch sẽ, hoàn toàn không hề có con ruồi muỗi nào a.
Quan Triển Lạc thấy Chi Chi đang nghi nghi hồ hồ, cười cười đáp:
“Anh không phải nói hiện tại. . . . . .”
Cái vấn đề này để vài năm nữa rồi tính. Đến lúc đó, hắn sẽ đem Chi Chi ôm vào lòng, không cho bất cứ tên con trai nào tiếp cận cô
Năm Lê Chi Chi mười bảy tuổi, trường trung học tư nhân Hoa Khánh năm hai.(ở đây nói là bộ 2 năm cấp á….ta cũng chả chắc chắn lắm =.=)
Năm này không có mấy vui vẻ, nguyên nhân là ở Quan ca ca tốt nghiệp đọc đại học, dĩ vãng mặc dù đang ở trường học hai người quan hệ không công khai, vẫn có lén gặp mặt.
Hơn nữa tiếp qua một năm cô sẽ liên khảo, dưới yêu cầu của cha mẹ, từng tuần phải tham gia khóa học tư nhân, cô không thể không thừa nhận áp lực lên chương trình học lên cấp của Đài Loan, chính là nàng không nghĩ rời đi Quan ca ca. Nếu Quan ca ca có thể thi lên Đại học Đài Loan, cô đương nhiên cũng có thể.
Chính là Quan ca ca thi đỗ chính là đại học T, mà xem thành tích của cô thấp như vậy muốn thi vào trường đó thì rất là khó khăn.
Cô từng cùng Quan ca ca oán giận qua, vì cái gì hắn lại học giỏi như vậy, hại cô vĩnh viễn đều đuổi không kịp cước bộ của hắn.
Lê Chi Chi theo bản năng đem chính mình giấu ở trong bóng đêm. Cô xem thấy bọn họ đứng lặng ở trước bãi cỏ, tựa như đang thảo luận chút chuyện gì, cô gái mặc váy ngắn đầu tiên là bàn tay khẽ khoát lên cánh tay của Quan ca ca, sau đó lại có ý vô tình đem thân mình chậm rãi dựa vào. . . . . .
Lê Chi Chi nắm chặt nắm tay, ngước mắt nhìn chằm chằm một màn trước mắt thấy rất không thoải mái, rất khó chịu.
Cô không rõ chính mình đang không thoải mái cái gì, nhưng cô cảm thấy thật chán ghét người con gái khác tới gần Quan ca ca, hơn nữa Quan ca ca thế nhưng còn cười rất vui vẻ.
Cảm thấy một cỗ rối rắm nổi lên.
Cô có một cỗ xúc động, nghĩ muốn trên đường kéo ra hai người đang thân mật. Cô phi thường phi thường tức giận, giận Quan ca ca thế nhưng đem cô để tại trong nhà cùng người con gái khác đi ra ngoài!
Cô thật sự rất tức giận.
Lê Chi Chi không nghĩ lại nhìn bọn họ hai người khanh khanh ta ta, cô quay trở lại, hai tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, thân hình cứng ngắc bước về nhà.
Nửa đêm mười hai giờ hơn.
Lê Chi Chi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cô không ngủ được.
Một lòng thở phì phì, chỉ cần nhớ tới buổi tối chứng kiến, thấy hình ảnh đó, lòng của cô sẽ rất khó chịu, phi thường không thoải mái.
Mặc kệ, Lê Chi Chi theo trên giường ngồi dậy, cô trở mình xuống giường đổi áo ngủ, sau đó rón ra rón rén đi xuống lầu, bà quản gia cùng người hầu đều đã đi vào giấc ngủ, ba mẹ ngày hôm qua đang đến Thailand bàn chuyện làm ăn.
Cô đương nhiên không có khả năng trực