Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Tác giả: Quế Tiểu Vân

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134250

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/250 lượt.

c vị khách bên trong không ai biết cách thưởng thức, thật sự là đáng tiếc .
Tầm mắt Quan Triển Lạc nhìn quanh sân nhà to rộng một vòng. . . . . . Từ từ, anh nhìn lại, ngay tại bên bờ của hồ sen xinh đẹp, có một cô bé mặc âu phục màu phấn hồng ngồi xổm bên bờ lẩm bẩm.
Anh nhíu mày, cha mẹ nhà ai mà không trông cô bé, để cô bé chạy loạn, còn chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu không xác định hồ nước an toàn, anh đã sớm chạy kêu cô bé kia lui ra phía sau.
Cô bé tựa hồ không chú ý tới anh xuất hiện, nguyên bản mái tóc cột vào hai bên có một bên đã muốn tuột ra, hai má bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm.
Xem ra trước khi anh đến, cô bé đã một mình chơi đùa trước rồi, chính là không hiểu được hiện tại cô ngồi xổm trước hồ nước rốt cuộc đang đùa cái gì?
Cô còn phi thường thật sự, thật sự đến khi Quan Triển Lạc tới gần cô, còn không có phát hiện.
Quan Triển Lạc rốt cục nghe thấy lời thì thào tự nói của cô .
“Hoàng tử Ếch ngươi nhanh đi ra a, làm cho ta hôn môi ngươi một cái, ma chú của ngươi sẽ giải trừ trở thành một hoàngtử chân chính. . . . . .”






Cô vẫn lặp lại như thế.
“Phốc”
Quan Triển Lạc phải nén lắm mới không để cho mình phá lên cười.
Thánh thần thiên địa ơi, đã bao tuổi đấy mà còn khờ đến thế à?
Nhìn cô đại khái tầm bảy tám tuổi, từ trên xuống dưới cùng cách ăn mặc có thể thấy cô ta có một gia thế tốt.
Quan Triển Lạc giờ chả biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
“Em gái ơi, anh ko phải Hoàng Tử Ếch, anh là người!”
Hắn không nhịn được nữa, liền ha hả cười vang.
Chuồn khỏi buổi tiệc đúng là quyết định đúng đắn, không nghĩ tới có ngày hắn tìm được ở đây một tiểu nữ sinh mơ mộng như thế để trêu đùa.
“Ách. . . . . .” Thanh âm non nớt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Này em gái , sao em chạy tới bên này một mình chơi thế, không sợ ba mẹ không tìm được sao ?”
Quan Triển Lạc thật sự không biết làm thế nào, hắn cảm thấy được cô bé này với hắn rất có duyên, hắn nắm tay của cô bé dẫn đến một chiếc ghế đá.
Lê Chi Chi miết miết đôi môi, đôi mắt to tròn mở lớn, cặp lông mi dài cong cong, má phấn hồng hồng giống hệt như cặp bánh mỳ sữa mới ra lò, khiến cho người ta cảm thấy muốn yêu thương che chở.
Tiểu cô nương này đúng là tiểu mỹ nữ, là một tiểu mỹ nữ mang vẻ ngoài khờ dại nhưng lại vô cùng đáng yêu , khác xa với trong đại sảnh kia, một đám nữ sinh tuổi còn nhỏ nhưng đầy bụng tâm cơ , tiểu nữ sinh này so với bọn họ thật sự là tốt hơn nhiều lắm.
“Mẹ không có tới, là ba mang em tới, ba ba nói đến tòa thành này có thể thấy quốc vương, hoàng hậu cùng với hoàng tử nữa, nhưng em đã tìm khắp nơi cũng không thấy được họ. . . . . . , bên trong thiệt nhiều thiệt nhiều người, nhưng bọn họ đều nói những chuyện mà em không hiểu, ba ba cũng chỉ cùng bằng hữu nói chuyện, quên mang em đi xem hoàng tử luôn rồi. . . . . . Người ta rất muốn nhìn hoàng tử a!”
“Ách!” Quan Triển Lạc gật đầu.
Cho nên cô mới chạy đến bên cạnh hồ nước tìm hoàng tử. . . . . . Không, là ếch, cô nghĩ muốn hôn ếch, làm cho ếch biến thành chàng hoàng tử.
“Em tên gì?”
“Chi Chi.”
Lê Chi Chi quả thực thích cùng đại ca ca này nói chuyện phiếm .”Vậy đại ca ca xinh đẹp tên gì?”
“Anh là Quan Triển Lạc, em có thể gọi anh là Quan ca ca.”
“Ân.” Lê Chi Chi nhoẻn miệng cười nói.
“Em năm nay tám tuổi, học Lớp 1 Tiểu học, Quan ca ca thì sao ?”
“Quan ca ca mười một tuổi, học lớp 4.”
Lê Chi Chi đúng là nói rất nhiều, nhưng Quan Triển Lạc vẫn đáp lời, hắn không ngại Lê Chi Chi nói nhiều.
Quan Triển Lạc thích nhìn Lê Chi Chi khờ dại lãng mạn như thế, cùng nàng nói chuyện hắn không thể nhịn cười được.
Lê Chi Chi thích cùng vị Quan ca ca nói chuyện phiếm, bởi vì Quan ca ca rất kiên nhẫn a, lúc nói chuyện luôn cười đùa cùng cô, thật không giống như ba ba thúi, nhìn thấy bằng hữu một cái liền bỏ quên cô. Cái miệng nhỏ chu lại, đang nói cao hứng bỗng nhiên cô hắt xì một cái.
Quan Triển Lạc liền cởi ngay chiếc áo tây đang mặc nhanh chóng khoác lên đôi vai nhỏ bé của cô : “Chi Chi, nơi này lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!” .
“Không, bên trong nhiều người lắm, hơn nữa trên người bọn họ ai cũng thối lắm.” Lê Chi Chi nhăn đôi mi đáng yêu lại tỏ vẻ không đồng tình.
Quan Triển Lạc cười khúc khích, nếu tân khách biết được Chi Chi nói nước hoa trên người bọn họ thối, chỉ sợ họ bỏ đi mất.
“Chúng ta không đi vào chổ đông người, Quan ca ca mang em đi vào phòng bếp, em chắc đã đói bụng rồi phải không?”
Lê Chi Chi sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình đáp:
“Đói!.”
“Vậy thì đi thôi!”
Quan Triển Lạc hướng cô vươn ra cánh tay,nói:
”Nào, Chúng ta đến phòng bếp ăn nhiều món ngon nha!!”
Lê Chi Chi quả thực là rất tín nhiệm vị Quan đại ca này, mặc kệ hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình dẫn đi.
“Quan ca ca ơi, anh biết phòng bếp ở nơi nào sao ?”
Chúng ta cứ ngơ ngơ ngác ngác thế này thì sẽ lạc đường trong tòa lâu đài này mất.
“Anh đương nhiên biết, nơi này là nhà của anh a.”
“Hả? Tòa thành là nhà Quan ca ca à? Quan


Lamborghini Huracán LP 610-4 t