XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Tác giả: Tích Tịch

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134953

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/953 lượt.

cười hắc hắc lập tức xoay người chạy vào bên trong .
An Nhiên nhỏ giọng nói thầm : “Không phải ở bên cạnh sao ? Tại sao còn phải gọi điện thoại?”
Thẩm Mặc rõ ràng là đã luyện thành thói quen : “Ông nhất định đem vấn đề muốn hỏi chuyển đến đây , đợi lát nữa khi đi vào cô phải cẩn thận hơn đấy”
An Nhiên tuy rằng không biết tại sao Thẩm Mặc phải nói nghiêm trọng như vậy , nhưng vẫn gật đầu .
Đi vào bên trong … An Nhiên thử đếm , mười đầu ngón tay cũng đếm không đủ , tất cả đều là phụ nữ .
Mà lúc này đây , mấy chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào An Nhiên , chỉ là không có phát ra ánh mắt sâu kín giống như lang sói.
An Nhiên nắm chặt một góc áo , kéo Thẩm Mặc qua nói bên tai anh . “Đây , đều là người thân nhà anh ?”
Yên lặng nhìn qua một vài khuôn mặt tươi cười , An Nhiên cảm thấy được , thân thích nhà Thẩm Mặc này cộng lại không biết chừng còn có thể trở thành một nữ binh đoàn.
Thẩm Mặc có chút bất đắc dĩ , gật đầu : “Ừ , một phần là cô tôi , một phần là dì nhỏ , tóm lại … Lát nữa chính cô phải cẩn thận , có lẽ đến bản thân tôi còn khó bảo toàn.”
Thẩm Mặc đi tới , từ đầu tới cuối chỉ vào từng khuôn mặt theo thứ tự nói đây là cô cả , cô hai , cô ba , còn mấy dì nhỏ có dì tám dì chín , quay quanh một vòng lớn trở về , đầu óc An Nhiên cũng choáng váng , từng khuôn mặt nhanh chóng chồng chéo một chỗ ở trong đầu cô.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô không nhớ rõ ai với ai , trực tiếp kéo cô ngồi xuống , một tay đặt ở trên bàn trà : “Nói đi , lúc nãy ông bố trí nhiệm vụ gì , mọi người bắt đầu hỏi đi?”
Mấy cô , dì của Thẩm Mặc đưa mắt nhìn nhau một chút , sau đó nhanh chóng xấp thành hàng , đội ngũ uốn lượn tới cửa mới miễn cưỡng dừng lại , đứng đầu hàng chính là một cô có tuổi khá lớn , nhìn An Nhiên , tuy rằng bộ dạng không ra gì , nhưng khí chất không tồi , xem như vượt qua kiểm tra rồi .
“A Mặc , chúng ta là muốn hỏi chuyện bạn gái của cháu , một tên đàn ông lớn tướng như cháu không đi xem trận đấu với ông nội cháu lại chạy đến chen vào chỗ chúng ta làm gì?”
Thẩm Mặc nhíu mày , một tay kéo bả vai An Nhiên âm thầm dùng sức khiến An Nhiên không thể không rúc vào trong lồng ngực của anh , cười khẽ nói : “Cô , cô muốn hỏi cô ấy cái gì mà không hỏi con được chứ?” Tay anh , xoa xoa vành tai của cô , trên mặt đỏ ửng không biết là bởi vì một câu này của Thẩm Mặc hay là bởi vì động tác của anh tạo thành .
Một câu nói mờ àm khiến sắc mặt An Nhiên xấu hổ mà lại khổ không nói nên lời , nhìn ánh mắt mấy người trong này đều biến thành vẻ mờ ám , khuôn mặt An Nhiên lại càng đỏ hơn , khó xử cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hơi hơi ngẩng đầu ,liền nhìn thấy thẩn sắc mơ hồ không rõ từ lúc đứng ở cửa cho đến giờ , An Nhiên bóp chặt tay , mà tay cô , lại đang bị Thẳm Mặc nắm trong tay .
Thẩm Mặc nhíu mày , bóng lưng cũng hạ xuống , dám nhéo anh ? Anh làm như ậy không phải để giải vây cho cô sao ? Đúng là không nhìn được lòng tốt của người ta !”
“An Nhiên , năm nay hai mươi ba tuổi ,nhân viên của tập đoàn Lạc thị , tốt nghiệp ở đại học XX , ba mẹ là giáo sư đại học , tổ tiên cũng chưa từng phạm tội , gia thế trong sạch , những việc này đã đủ rồi chứ?
Mí mắt Thẩm Mặc cũng không hạ xuống , trực tiếp nói thẳng .
Toàn phòng đều im lặng , A Mặc không phải là người thường xuyên tức giận , cho nên , thi thoảng anh tự nhiên phát hỏa một hai lần cũng đủ làm cho người ta khó chịu , mà thường thường , khi anh nói nhiều lời cùng một lúc , chính là điểm báo sắp tức giận.
Liếc nhìn nhau , trên mặt mấy ngừời cô và dì nhỏ đều có cùng một ý nghĩ , không nên hỏi , cũng không cần hỏi lại , được rồi , tất cả đều vô cùng tốt.






Đến Cửa Khiêu Khích
Thật vất vả mới mới từ bên trong thoát ra , An Nhiên nghĩ tới những lời lúc trước Thẩm Mặc từng nói , không kìm được nói : “Các cô và dì nhỏ của anh đều rất tốt .” Cũng không thấy đáng sợ như lời anh nói mà , chẳng phải chỉ hỏi có mấy câu rồi để bọn họ đi sao?
Sắc mặt của Thẩm Mặc không thay đổi , chỉ là đáy mắt có chút ý cười thấp thoáng : “Cô mà nghĩ như vậy thì sai mười phần rồi , bây giờ mới chỉ là bước đầu , đợi đến lúc cơm tối , cô sẽ biết.”
An Nhiên thấy bộ dạng của anh úp úp mở mờ , thì không tin lời của anh : “Tôi thấy anh nói họ như hồng thuỷ mãnh thú , chính là anh không được chào đón mà thôi.”
Thẩm Mặc dừng bước , ý trong nói của cô là họ đúng , người sai chính là anh không được chào đón sao?
Thẩm tư lệnh , hình như không phải người dễ bị lừa , An Nhiên cảm thấy nếu một ánh mắt sắc bén như vậy nhìn qua người cô , vậy thì tuyệt đối cô không có cách nào nói dối nối.
An Nhiên cảm thấy mình lúc này đúng thật là lên phải thuyền gặc , khuôn mặt đau khổ : “Tôi có thể đi trước được không?”
Thẩm Mặc cũng không ngăn cản cô , chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Tôi sẽ chờ đi hỏi ông già một chút về việc đạo luận văn , cao nhất có thể phán bao nhiêu năm?”
An Nhiên cắn răng , đành phải quay đầu đuổi theo , cúi thấp đầu hậm hực nên cô không phát