
Tác giả: Lục Ngấn
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134994
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/994 lượt.
ừng chút từng chút tô lên hai gò má Vân Nông, diễm lệ như hai đóa mân côi. Nhưng cùng với thái độ quyết tâm mười phần mười của Nghiêm Ngạn, còn có hành vi cử chỉ luôn không thèm để ý đến lời người khác nói của hắn, lòng của nàng lại bị hàn ý tiếp tục xâm lấn, xâm lấn dần, mãi cho đến khi nàng chìm trong trời băng đất tuyết.
Cuối mùa xuân năm đó, cây chu du trồng trước cửa nhà nảy lộc non xanh biếc, cành lá sáng mắt giống như những chiếc ô mùa xuân mở rộng. Màu lục dưới táng ô cùng với những vệt nắng loang lổ vẫn còn lưu giữ thời tiết cuối xuân.
Nghiêm Ngạn vừa bước vào nghề sát thủ, thu nhập cũng không nhiều. Vì thế, Vân Nông sau khi mở quán bán quần áo trước cửa nhà một thời gian, thấy láng giềng miền quê không có mấy người biết chữ, mà mấy phu tử hồi hương lại hay làm cao, đại bộ phận trẻ con nhà nghèo không có tiền đi học, nàng liền mở một tiểu quán, bày rất nhiều bàn ghế cho trẻ con ngồi đọc sách, vừa bán quán vừa dạy trẻ con biết chữ. Thứ nhất, xem như chia sẻ cuộc sống gia kế. Thứ hai, cũng xem như trả nợ ân tình hàng xóm láng giềng đã chiếu cố nàng cùng Nghiêm Ngạn.
Một lần, Nghiêm Ngạn về nhà, xa xa đã thấy Vân Nông vừa dạy học xong, đang vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu hoặc xoa xoa mặt mấy đứa nhỏ, khen ngợi bọn nó đã học hành rất chăm ngoan. Chỉ chốc lát sau, lại có một thằng nhóc cầm bảng chữ mẫu, sôi nổi đi đến trước mặt nàng. Sau khi được nàng mỉm cười khen ngợi, nó bất ngờ không thèm để ý nam nữ khác biệt, kéo cánh tay Vân Nông muốn nàng ôm nó.
Những tia tức giận mỏng manh lập tức tích tụ nơi đáy mắt của Nghiêm Ngạn. Nhất là khi Vân Nông vui tươi hớn hở ôm thằng nhóc đó rồi xoay một vòng. Hắn cảm giác như sự ấm áp từ trước tới nay chỉ chuyên dành cho hắn lại ngay vào lúc hắn không có phòng bị, bị người ta vụng trộm lấy mất.
Cảm xúc ùa tới, táo bạo như cuồng phong. Hắn muốn tiến lên tách thằng nhóc đang cùng nàng quá mức thân cận ra thì ở căn nhà đối diện nhà bọn họ, dì Vận đã qua tuổi bốn mươi lại vẫn phong lưu chưa chồng nhìn hắn vẫy vẫy tay, ý mời hắn vào nhà.
“Thấy ta thì phải sờ sờ mặt của ta.” Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không nghĩ ra được điều gì khác, đành phải bắt chước y khuôn.
Nàng nâng tay lên xoa xoa khuôn mặt của hắn, “Giống như vầy sao?”
“Còn phải nắm nắm tay của ta.”
“Nhất định phải sao?” Nàng cau mày, cứ cảm thấy hai người bọn họ đã không còn là hai đứa con nít năm nào nữa, nếu thân cận như vậy, đừng nói người nhà quê thấy không ổn mà ngay cả nàng cũng hiểu được, làm vậy dường như có chút thân mật quá mức…
Dường như sợ nàng không chịu, hắn mạnh mẽ yêu câu: “Nhất định phải.”
“Được rồi.” Nàng giơ tay ra chụp lấy bàn tay hắn, cầm lòng bàn tay ấm áp mà thô ráp của hắn, “Nắm thì nắm, vậy được chưa?”
Nhưng hắn vẫn giống như dân chịu nạn đói, ăn mãi không no, cứ cảm thấy như vậy vẫn không thể làm cho trái tim đang bị treo cao của hắn hạ xuống đất bằng được. Hắn nhịn không được, kéo nàng qua, cúi người xuống, hai tay lập tức ôm lấy chiếc eo thon của nàng. Thừa dịp nàng chưa kịp nhúc nhích, lại vội vàng đặt thêm yêu câu. “Còn phải ôm ta một cái.”
“Không làm như vậy đâu.” Vân Nông như nằm mộng tựa vào trong lòng hắn. Bên tai truyền đến, chính là tiếng tim đập nhảy gấp gáp của hắn.
Nghiêm Ngạn hơi buông lỏng nàng ra, đau lòng hỏi: “Muội không quan tâm ta?”
Nàng chung quy cũng đã biết được mấu chốt của vấn đề là nằm ở đâu.
“Đầu gỗ, ai nói với huynh kinh bạc huynh đồng nghĩa là quan tâm huynh?” Nàng hít thở sâu, từ từ trấn định lại, ý cười trong suốt hỏi.
“Dì Vận.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền khai ra thủ phạm.
Vân Nông buông cái tên đầu gỗ dễ bị lừa gạt ra, đi nhanh đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài rống lên. “Dì Vận! Đã nói biểu ca ta là đầu gỗ rồi mà, dì đừng có thừa cơ mà bắt nạt tên ngốc đầu gỗ như hắn nữa!” Làm như lo lắng vùng thôn quê này không có việc gì để làm vậy, mỗi khi thấy hắn về mà không chọc hắn thì sẽ không vui.
Vận nương sống ở căn nhà đối diện, sau khi thưởng thức xong màn chú rể dậy bảo cô dâu mới xong, phong tình vô hạn tựa người vào khung cửa sổ, nhìn nàng che miệng cười không ngừng.
“Ai làm cho hắn dễ bị lừa như vậy chứ?” Mấy năm nay, kẻ ngốc ngây thơ giống như hắn chẳng dễ tìm chút nào.
Âm thanh cười trộm khoái trá đều từ khắp mọi nơi truyền đến. Sắc mặt Vân Nông đỏ ửng, lại trừng mắt lườm dì Vận một cái, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại để tránh việc xấu trong nhà bị người ngoài dòm ngó.
Nhưng khi nàng xoay người lại, suýt nữa đã đụng phải Nghiêm Ngạn đang im lặng đứng phía sau nàng. Tuy nói khuôn mặt hắn vẫn không hề có biểu tình như trước, nhưng trong đôi mắt lại thanh thanh đạm đạm viết chữ bi thương.
“Muội không chịu kinh bạc ta?”
Nàng không khỏi cảm thấy đau đầu vạn phần, không biết nên giải thích với hắn như thế nào. Con người của Nghiêm Ngạn, bình thường cũng chỉ nhận thức một cách lý giải. Một khi hắn đã nhận định thì cho dù có bảy, tám con ngựa cũng kéo không lại.
“Kinh bạc huynh như vậy, sau này làm sao huynh